Họ hàng bên nhà anh rể rất ít, mấy năm đầu tiên, Sở Hàm và anh cả sẽ thường đi tảo mộ cho một nhà chị cả, nhưng theo thời gian trôi qua, bọn họ đều ở thành phố khác an cư lập nghiệp. Sau khi cha mẹ qua đời, thời gian trở về quê quán thăm người nhà cũng không có, chỗ chị cả từ từ bị bỏ rơi, cho nên anh cả nằm mơ thấy chị cả khóc lóc kể lể, Sở Hàm cũng cảm thấy có áy náy, cách hơn mười năm lại đi tới quê hương của anh rể.
Vùng quê nghèo đất hoang ngày trước, hôm nay cũng đã biến thành một địa điểm du lịch có chút nổi tiếng, không khí mát mẻ, dù sao anh cả của Sở Hàm cũng là người lớn tuổi rồi, không chịu nổi vất vả, sau khi làm xong chuyện tảo mộ này, bọn họ lập tức đến nhà trọ do dân mở nghỉ ngơi một đêm.
Giấc ngủ này, giống như Trang Chu mộng hồ điệp vậy, khi Sở Hàm mở mắt ra, lại trở về năm mười sáu tuổi, cô ấy ở trên giường mơ màng buồn ngủ, ngoài cửa chị cả và các bạn học đang bàn bạc chuyện đăng ký xuống nông thôn.
Sở Hàm là con út trong nhà, đời trước anh cả chị cả xuống nông thôn, sau khi cô ấy tốt nghiệp cấp ba thì trực tiếp làm thay chức vụ của mẹ ở trong thành phố, không quá hai năm, chính sách giãn ra, cha lại dùng quan hệ để cho anh cả về làm thay công việc của cha, còn chị cả thì bị cho ở lại nông thôn. Có lẽ là thất vọng với cha mẹ, năm ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/3835649/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.