Diệp Tiểu Muội nghe vậy nuốt nước miếng, quyết đoán tăng nhanh bước chân: "Vậy còn chần chờ gì nữa, đi nhanh một chút đi."
Bởi vì một năm chỉ ăn bánh dày mới mẻ mềm dẹo một lần, Vương Thúy Phân vẫn rất hào phóng, lấy một tô bánh dày cho Diệp Tiểu Muội, còn bỏ hai muỗng lớn đường trắng, khiến Diệp Tiểu Muội no gần chết, đến bữa trưa cũng ăn ít hơn nửa chén.
Sau giờ ngọ không có việc gì, anh ba Diệp bèn kiến nghị Diệp Tiểu Muội ở trong sân vừa tắm nắng vừa luyện chữ: "Anh nhớ cha bảo em mỗi ngày đều phải viết một chữ to, bây giờ cũng không thay đổi chứ?"
Diệp Tiểu Muội ôm cái bụng cười híp mắt tỏ vẻ: "Hôm nay đã luyện xong chữ rồi."
"Lúc nào?"
"Ăn bánh dày xong thì em viết chữ ở trong phòng luôn."
Bởi vì mỗi ngày cha anh đều sẽ xem chữ của Tiểu Muội, ngược lại Diệp Quân Hoa không hoài nghi tính chân thực trong lời cô, chỉ là có chút bất ngờ: "Bây giờ em tích cực luyện chữ thế?"
Bút luyện chữ của Tiểu Muội chính là anh mua cho, bây giờ Diệp Quân Hoa còn nhớ lúc đó Tiểu Muội phát hiện anh ấy tặng thứ này làm "quà" thì trên mặt khó có thể tin. Hơn nữa hai anh em bọn họ cùng nhau lớn lên, từ nhỏ Tiểu Muội đã không thích học tập, Diệp Quân Hoa bỗng chốc có cảm giác khiếp sợ Tiểu Muội dốt nát đột nhiên thành học sinh giỏi.
Vương Thúy Phân bèn ngẩng đầu lên cười nói: "Chớ bị nó lừa, bình thường bảo nó luyện chữ còn kì kéo tới sắp tối mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/3835629/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.