Thực ra xà bông của nhà họ Diệp là do Diệp Quân Hoa mua về, anh chỉ là công nhân thực tập nhưng cũng có phiếu công nghiệp, thỉnh thoảng có thể mang ít "hàng xa xỉ" mà dân quê chưa từng được dùng tới về cho gia đình, vì thế nghe Diệp Tiểu Muội oán giận, phản ứng đầu tiên của anh ấy chính là: "Chờ qua năm phát phiếu, anh ba mua riêng một cục xà phòng cho em, sau đó em tự mình dùng, dùng bao nhiêu cũng không có ai nói em, đừng cắt tóc."
Đáng tiếc thái độ của Diệp Tiểu Muội kiên quyết: "Vậy cũng không được, tóc em vừa nhiều vừa dài, phải có mặt trời mới dám gội đầu, ăn xong cơm trưa phải gội, hong một buổi trưa, đến trời tối có lẽ mới có thể khô."
"Cái này…" Anh ba Diệp có tiền có phiếu cũng không thể ra sức, thậm chí nếu không phải hôm nay Tiểu Muội oán giận, anh cũng không biết cô gội có cái đầu phải tốn nhiều sức như vậy. Dù sao hàng năm thời gian anh ở nhà không lâu, chuyện cần làm cũng không ít, thực sự không có thời gian quan tâm vấn đề gội đầu của Tiểu Muội.
Diệp Tiểu Muội thấy thái độ anh hòa hoãn, giọng điệu cũng trở nên vui vẻ, cười híp mắt nói: "Sớm muộn cũng phải cắt, chị dâu Trần Phương nói trong thành phố giá thu mua tóc cao, nói không chừng em có thể bán ba, bốn đồng tiền, vậy rất lời."
Diệp Quân Hoa sờ mũi, anh không hề nghĩ tới bán tóc kiếm tiền, không thể làm gì khác hơn là thay đổi góc độ hỏi: "Trong nhà có ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/3835610/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.