Bởi vì không thèm để ý, Tống Thanh Huy nói xong chờ cô phát biểu, Diệp Tiểu Muội nói ra một lời không liên quan đến chủ đề đang nói: "Anh Tống, mới vừa rồi anh đọc là thơ của Vương Quốc Duy?"
"Cô cũng biết bài thơ này?" Tống Thanh Huy theo bản năng hỏi, hỏi xong mới phản ứng lại, chuyện này cũng không phải là đề tài đang nói, nhưng Diệp Tiểu Muội đã rất kiêu ngạo ưỡn ngực: "Em còn biết ông ấy viết bài 《Lời Bình Nhân Gian》nữa."
Lần này Tống Thanh Huy thật sự kinh ngạc: "Cô còn đọc qua 《 Lời Bình Nhân Gian》?"
Diệp Tiểu Muội lắc đầu: "Chưa đọc qua, em chỉ biết mấy bài thơ đại biểu của Vương Quốc Duy thôi."
Ở mặt này cô vẫn rất thành thực, kiêu ngạo giả vờ ở mặt này hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào, dù sao cô cũng không cần dựa vào hình tượng học bá để câu nam thần.
Nhưng chuyện cô biết những cái này đã đủ cho Tống Thanh Huy có chút kinh ngạc, bởi vì trước kia Diệp Tiểu Muội để lại cho anh một ấn tượng vô học kém cỏi. Dù cô viết chữ rất đẹp, đều không thể thay đổi hình tượng của mình trong lòng anh, cho nên chuyện Diệp Thư Hoa học vững kiến thức giáo dục, Tống Thanh Huy lại cảm thấy có chút vui mừng mừng rỡ. Sau đó đề tài hoàn toàn sai lệch, chờ Tống Thanh Huy hồi phục lại tinh thần, bọn họ đã từ thi ca từ phú nói chuyện đến triết học đời người...
Ý thức được mình lại bị Diệp Tiểu Muội dắt mũi, Tống Thanh Huy nghĩ đến cách cứu chữa lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/3835600/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.