Vương Thúy Phân không đi xem náo nhiệt, nhưng trong đám phụ nữ cũng có chia sẻ tin tức, biết được chuyện gì xảy ra bên ngoài mà không cần đi ra ngoài, nghe xong lời nói của con gái út, Vương Thúy Phân bình tĩnh đi ra nhìn thử một cái, khen ngợi nói: "Chọn không tệ."
Có thể thấy đồng chí Vương Thúy Phân cũng cho rằng thỏ rừng ngon hơn chim trĩ, Diệp Thư Hoa lập tức xít lại gần nói: "Tối hôm nay ăn thịt thỏ kho đúng không ạ?"
"Con nghĩ hay đấy." Vương Thúy Phân liếc cô, nhận lấy thỏ rừng đi về phía nhà bếp, vừa nói: "Xử lí xong con thỏ này thì mang đi phơi, giữ lại đến tết ăn."
Hiển nhiên Diệp Thư Hoa rất buồn bực, chạy theo hỏi: "Tại sao phải đợi đến tết?"
Cô bắt đầu tự hỏi liệu mẹ mình có phải là một con chuột có thói quen tích trữ lương thực nghiêm trọng hay không, ngược lại thịt khô lạp xưởng là đồ khô, để đến tết ăn cũng không sao, cha đội trưởng thật vất vả mới có thể kiếm được món ăn dân dã mới, tất nhiên phải ăn khi còn nóng rồi.
"Tất nhiên đồ tốt phải giữ đến lúc ăn tết, nhà nào cũng làm như thế, mỗi năm con đi chúc tết cô dì chú bác, nhà nào cũng chiêu đãi những món ngon, không thể nào đến lượt nhà chúng ta lại để người ta ăn củ cải trắng?"
Mẹ cô nói cũng có lý, nhưng Diệp Thư Hoa không dễ bị d.a.o động như vậy, cô thề son sắt nói: "Cũng có người ăn tết chiêu đãi họ hàng bằng món dân dã mà, cha con anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/3835586/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.