Diệp Tiểu Muội hưng phấn làm anh cả Diệp dở khóc dở cười: "Sân khấu kịch năm nào cũng có, em kích động như vậy làm gì?"
Anh hai Diệp rất nhanh nói tiếp: "Chuyện năm ngoái Tiểu Muội của chúng ta đã quên nhanh như vậy sao."
Diệp Thư Hoa không để ý những lời trêu ghẹo của bọn họ, cô có chút không hiểu hỏi: "Tại sao chỉ Tết mới có, bình thường không hát hí khúc sao?"
"Bình thường người ta không cần làm việc ăn cơm à? Nào có thời gian rảnh rỗi mà dàn dựng kịch."
Điều này càng làm cho cô nghĩ mãi không hiểu: "Chẳng lẽ không phải gánh hát chuyên môn đi diễn sao, bình thường còn phải xuống ruộng làm việc?"
Diệp Tiểu Muội thường sẽ có những hiểu lầm kỳ lạ đối với cuộc sống này, người nhà họ Diệp cũng quen rồi, không những không thấy kì lạ, trái lại còn cảm thấy cái não nhỏ của Tiểu Muội vô cùng thần kỳ, luôn nghĩ tới những thứ bọn họ không bao giờ nghĩ tới.
Hai anh em vui cười hớn hở thay phiên nhau phổ cập kiến thức cho cô: "Sao gánh hát có thể đến chỗ chúng ta biểu diễn được? Sao người trong thôn có đủ tiền chứ, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể cho ít trứng gà đậu phộng hạt dưa, mỗi ngày đều ăn cái này không c.h.ế.t đói sao?"
"Hàng năm đến chỗ chúng ta diễn kịch đều là bà con sát vách, thôn của bọn họ, à bây giờ cũng có thể gọi là đại đội. Trong đội bọn họ có người già biết hát hí khúc, bọn nhỏ cũng theo học từ nhỏ, vừa đến lúc nông nhàn thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/3835583/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.