Năm nay Diệp Tú Hồng mới lấy chồng, thanh niên trí thức Tống đã tham gia đội sản xuất nông thôn ở chỗ bọn họ hai ba năm, vì thế Diệp Tú Hồng ở nhà mẹ đẻ cũng không ít lần nghe các bác gái thảo luận về thịt hộp của thanh niên trí thức Tống. Thế nhưng mọi người cũng chỉ nói cho vui, chưa từng thấy ước ao đố kỵ đến thật lòng thật dạ như Diệp Tiểu Muội. Diệp Tú Hồng bỗng chốc dở khóc dở cười, nhưng biết trạng thái này của em họ chỉ có thể vuốt lông, cô ta an ủi: "Chính em nói rồi, đó là gói hàng gửi cho thanh niên trí thức Tống, tuy rằng thanh niên trí thức Tống trẻ tuổi, cũng không phải thằng nhóc vắt mũi chưa sạch không kìm nén được, còn chưa tới tết, sao cậu ta có thể ăn thịt hộp ở nhà mỗi ngày?"
Diệp Thư Hoa lập tức sáng mắt lên, ý thức được mình quan tâm quá ắt loạn, anh Tống hẳn là giống như chị họ nói, là một người đàn ông chín chắn thận trọng, anh nhất định sẽ ngoan ngoãn tích trữ đồ.
Cứ như vậy, lấy hàng sớm hay muộn cũng giống nhau, cũng không ảnh hưởng cô cua được anh Tống trước năm mới.
Diệp Tiểu Muội lại đầy m.á.u sống lại, cả người đều tràn đầy nhiệt tình, hơn nữa bởi vì bây giờ nhìn thấy hàng tết, đưa tay là có thể chạm tới, lúc này ý chí chiến đầu của Diệp Thư Hoa dồi dào trước nay chưa từng có, hận không thể một bước đến dạ dày, ôi nhổ nước bọt, là một bước đến chỗ.
Mà Diệp Tú Hồng thấy em họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/3835573/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.