Mắt Vương Thúy Phân lộ vẻ giận dữ: "Yên lặng ăn thịt trong bát của con đi!"
Sớm biết con bé này được voi đòi tiền, bà cũng sẽ không nói rõ ràng như vậy.
DTV
"Vâng ạ." Diệp Thư Hoa vừa sợ vừa ngoan cầm chén lên.
Vương Thúy Phân cũng không phải thật sự tức giận, thấy Diệp Thư Hoa nghe lời như vậy, sắc mặt mà ấy cũng dịu lại, thậm chí còn có mấy phần tự đắc, có người không nhìn nổi bà cưng chìu con gái, nói bà chiều hư Tiểu Muội, chỉ có bà biết, Tiểu Muội nghe lời hơn những người khác.
Nghĩ vậy, Vương Thúy Phân lại mỉm cười: "Nghe lời của mẹ không sai đâu, ở bên cạnh cha con sẽ có chỗ tốt, có chuyện tốt gì cha con cũng sẽ nhớ đến các con."
Nói trắng ra chính là đứa trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn.
Diệp Thư Hoa luôn luôn nhớ ăn không nhớ đánh, vào lúc này đang ăn thịt sườn thơm ngát, tất nhiên là tin tưởng và nghe theo mẹ, gật đầu liên tục: "Vâng vâng, nghe mẹ sẽ có thịt ăn."
Lời này nghe có chút không ổn, nhưng kết hợp với tình huống bây giờ, lại thích hợp, cho nên Vương Thúy Phân cũng chỉ biết bất đắc dĩ cười một tiếng, tiếp đó lại không biết nhớ ra gì đó, khẽ thở dài: "Đáng tiếc có vài người còn không nghe lời bằng con."
Hình như trong lời của mẹ cô có hàm ý? Chẳng qua đối với chuyện không có liên quan đến ăn uống, Diệp Thư Hoa không cảm thấy quá hứng thú, chăm chỉ gặp thịt sườn của mình, ăn đến mức không ngẩng đầu lên.
Vương Thúy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/3835542/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.