Về phần những người có đồ ăn tương đối ngon, thì chậm rãi thưởng thức ánh mắt hâm mộ của người khác, liều mạng làm việc, không phải chỉ vì miếng ăn này hay sao.
Nhan Ái Quốc và Nhan Thủ Sơn chính là đối tượng được người ta hâm mộ, cũng không có gì chỉ là cháo trong bát của hai người đặc hơn những người khác.
Thực ra thức ăn của mỗi gia đình đại thể đều là như thế, cháo ngô thêm thức ăn, nhưng thức ăn nhiều hay ít vừa nhìn là có thể nhận ra, liếc nhìn đáy bát cháo và hơi bốc lên cũng không giống nhau.
"Đến lúc về nhà tôi phải nói mới được, buổi sáng nóng quá uống nước, hiện giờ đói đến hoa mắt, kết quả lại đưa được đồ ăn chẳng khác gì nước lọc, chẳng bằng cho tôi một bát nước lạnh cho rồi, tôi uống còn được giải khát." Không so sánh thì không có gì, vừa so sánh là trong lòng lại khó chịu, Nhan Nhị Quý cùng lớn lên với Nhan Ái Quốc nhìn cơm nhà người ta, lại nhìn của mình, lầm bầm vài câu không vui.
"Nhị Quý, anh đừng chỉ nói mồm, về nhà anh phải thực sự dám nói mới được."
"Đúng vậy, sợ vợ quá thể, anh về nhà nào dám lên tiếng."
"Ai nói tôi không dám, về nhà sẽ nói." Nhan Nhị Quý nghe người ta nói không nén nổi sự tức giận: "Ngày mai còn mang thế này cho tôi, tôi sẽ không ăn nữa, chẳng thà uống nước rửa nồi. Nước rửa nồi còn có ít đồ."
Thấy đám người ở bên cạnh cười ồ lên, Nhan Thủ Sơn gắp thức ăn cho con trai, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nuong-chieu-phuc-nu-ba-tuoi-ruoi/990168/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.