Nói xong, chị mới phát hiện ra con trai không thèm liếc mắt nhìn mình, chỉ nhìn chằm chằm vào Nhan Lăng, bèn bật cười, nói nửa thật nửa đùa: "Kim Yến, chúng ta dứt khoát làm thông gia đi, em xem Văn Viêm chẳng thèm để ý ai, lại chỉ nhận ra Bé Cưng."
"Bình thường không chơi với nhau, gặp phải Bé Cưng nên mới vậy, đến ngày mai chơi với bọn trẻ khác, có lẽ lại quên Bé Cưng ngay."
Từ Kim Yến suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn bỏ qua đề tài này, không phải chị không hài lòng nhà họ Hạ, mà là điều kiện nhà họ Hạ quá tốt, Hạ Chấn Lương là bộ đội, nghe nói đã lên đến đại đội trưởng, lần này lâu như thế vẫn chưa về nhà, phỏng chừng lại sắp lên chức rồi.
Có lẽ đối với người khác, Trần Trân là một người khá tốt, nhưng Từ Kim Yến không dám đem nửa đời còn lại của con gái ra để nói đùa, cũng không phải chưa có chuyện hai gia đình quan hệ tốt cuối cùng lại cãi vã trở mặt vì chuyện cưới xin. Từ Kim Yến dự định để con gái lớn lên tự mình lựa chọn.
Thấy cô không vui, Trần Trân cảm thấy lạ, nhưng nhớ ra nhà họ Nhan cưng chiều Bé Cưng như thế thì cũng hiểu ra. Nó là đứa út trong nhà, chắc chắn là không nỡ để nó phải chịu chút ấm ức nào. Nghĩ vậy Trần Trân có chút thất vọng, bé như thế nào thì lớn cũng như thế, tuy hai đứa còn nhỏ, nhưng chơi vui như vậy thì chắc chắn sau này quan hệ cũng không tệ, vốn định kiếm một cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nuong-chieu-phuc-nu-ba-tuoi-ruoi/990163/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.