Người tu hành có linh lực bồi dưỡng, cho dù nhiều tuổi thế nào vẫn có thể duy trì nhan sắc thời kỳ đỉnh cao nhất.
Chẳng hạn sư tôn đã hơn ngàn tuổi mà bề ngoài chẳng khác mấy đệ tử nhập môn trẻ tuổi là bao.
Lại chẳng hạn như một ma tôn nào đó phản bội môn phái đã hơn hai trăm năm mà bề ngoài vẫn y nguyên như lúc trước.
“Đứa nhỏ đang há miệng này, có phải đang nhìn bà nội không, hay là đói bụng? Đợi lát nữa mẹ cho con ăn.” Vu Quế Hương tươi cười ôm cháu gái đến: “Lát nữa là được ăn rồi, cháu ngoan của bà.”
Bà vẫn luôn nói chuyện với cô, Nhan Lăng chợt ý thức được chuyện gì, ngẩng đầu lên muốn nhìn bản thân, cuối cùng phát hiện đầu nặng quá không nhấc nổi.
Cô gắng sức quay đầu về hướng khác vừa phát ra âm thanh, cô nhớ có hai người đang nói chuyện với nhau.
“Đứa nhỏ muốn tìm mẹ? Để bà nội ôm con.”
Nghe thấy Vu Quế Hương lên tiếng, Nhan Lăng thở phào một hơi, bởi lẽ cô phát hiện bản thân muốn quay đầu thì phải mất chút thời gian.
Trong tầm nhìn có thêm một người, Nhan Lăng trừng mắt nhìn đối phương.
Người này bình thường gần giống như người không tu hành dưới chân núi, đoán chừng ba mươi, bốn mươi tuổi?
Nhan Lăng nhớ lại rất lâu về trước cô cùng sư huynh sư tỷ xuống núi ở nhờ nhà người khác, nữ chủ nhân trong nhà cũng lớn tuổi chừng này.
Lúc này Nhan Lăng không thể không đối mặt với hiện thực, có phải cô vừa mới được sinh ra?
Cô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nuong-chieu-phuc-nu-ba-tuoi-ruoi/235101/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.