Mấy người đàn ông trung niên khẽ thở dài: “Đông Sinh là một đứa trẻ tốt.”
Sắc mặt của Trình Như Hải nhanh chóng trắng bệch, không nghĩ tới thái độ của mọi người đột nhiên thay đổi, trước đó rõ ràng đều phủi tay xem náo nhiệt, lúc này sao lại đứng ra chống lưng cho quả phụ này rồi? Hừ, chẳng lẽ bọn họ đều coi trọng hai quả phụ già trẻ này?
Trình Phúc Quân nói: “Vậy trước cứ chia cho hai đứa nhỏ hai gian nhà ở, trưởng thành thì tính đến chuyện cưới vợ sau…”
“Bí thư chi bộ à!” Trình Như Hải lập tức kêu oan: “Nhà tôi cũng có hai đứa trẻ, cũng phải cưới vợ cho bọn nó vậy. Lại nói hai trăm khối là thời điểm không phân gia, sao còn có thể tính ở hiện tại được? Nếu nói như vậy, có phải chúng ta vì công điểm trong nhà cũng phải đem ra nốt?”
Diêm Nhuận Chi lập tức nói: “Nhà mẹ đẻ của vợ anh chính là muốn một trăm đồng tiền cùng hai thước vải bố, hai cái chăn mền. Công điểm mà anh kiếm về, chúng ta ăn cơm còn không đủ. Lúc anh kết hôn là do tôi mượn trong đội, sau lại là nhờ Đông Sinh nên tránh được nạn đói. Lão đại, anh tự vuốt lương tâm của mình xem, sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra lời này?”
Lưu Hồng Hoa nghe bà nói, lập tức gân cổ lên cãi: “Nhà ai kết hôn mà không cần lễ hỏi? Nhà họ Lưu thật vất vả mới nuôi được đứa con gái lớn lên, chả lẽ tay trắng gả con cho bà làm con dâu sao?”
Diêm Nhuận Chi hừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nu-thanh-nien-tri-thuc-buu-han/4094578/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.