Khương Lâm chạy nhanh đem Trình Tiểu Bảo nâng dậy, vỗ vỗ rồi thổi bụi trên người nó, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”
Nghe âm thanh mềm mềm ấm ấm chứa đầy sự quan tâm của cô, đôi mắt của Trình Tiểu Bảo sáng lấp lánh, cười cực kì ngọt: “Một chút cũng không đau! Con không khóc, mẹ đừng lo!”
Ngực Khương Lâm bỗng hít thở không thông, vì cậu cũng vì chính mình.
Đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy, thế mà lại bị người ghét bỏ, haizzz. Có điều ngẫm lại cũng là do chính mình khi còn nhỏ cũng nghịch ngợm gây sự, từ sau khi khi ba mẹ ly hôn liền trở nên hiểu chuyện.
Khương Lâm nghĩ bây giờ mình cũng là mẹ, quả thực không cần quá khủng bố, cô cười khổ rồi nói: “Không sao. Đi thôi, chúng ta về nhà.” Cô cầm lấy tay nhỏ của Trình Tiểu Bảo, lại dắt tay Trình Đại Bảo.
Trình Đại Bảo nhanh chóng né tránh, vẻ mặt đề phòng mà nhìn cô, đôi mắt đen láy to tròn tràn ngập kinh ngạc. Sao bỗng nhiên mẹ thay đổi rồi trở nên dịu dàng như vậy, không có khả năng! Khương Lâm nhìn cậu hỏi “Có chuyện gì à?”
“Chúng ta không đi thăm ông ngoại bà ngoại nữa sao?”
Khương Lâm nhìn cậu, Trình Tiểu Bảo cái gì cũng đều không hiểu, nhưng Trình Đại Bảo này lại là một đứa trẻ tinh quái, nếu thật sự đem đi bán, chưa biết chừng cậu cũng có thể bỏ chạy.
Cô cố ý trêu cậu: “Bán hai đứa mới đi được.” So với việc để người khác tung tin đồn nhảm nhí, không bằng cô tự mình mở lời trước, xem như là một câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nu-thanh-nien-tri-thuc-buu-han/4094554/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.