"Không phải tuyệt tình, mà là chúng tôi đều đã tách nhà rồi, chú cũng là người đã làm cha mẹ, nên học cách gánh vác trách nhiệm."
Giang Sơ Nguyệt che miệng cười, cô thật sự rất muốn đi vào nhìn một cái, ba làm thế nào có thể nói ra lời khiến Giang Kiến Võ tức chết một cách nghiêm trang như vậy.
"Hơn nữa, lúc tách nhà ra riêng, tôi cũng không mang thứ gì từ nhà ra cả. Hai chú thím bây giờ trái một câu gãy chân không biết phải làm sao, phải một câu là người làm anh cả tôi đây đang ép chú thím, cho nên, chú thím rốt cuộc hy vọng người làm anh cả như tôi phải làm thế nào đây?" Tiếng nói chuyện của Giang Kiến Văn trầm thấp mà trung khí vô cùng, chỉ có điều nghe vào tai, lại căn bản không cách nào phân biệt được ông là đang tức giận, hay là đã thỏa hiệp.
Giang Kiến Võ và Lý Cầm liếc nhìn nhau, nghiến nghiến răng, Lý Cầm tiếp tục khóc thút thít, Giang Kiến Võ vẻ mặt khổ sở nhìn Giang Kiến Văn, "Anh, anh là anh trai ruột của em, chúng ta chính là anh em ruột đánh gãy xương cốt vẫn còn dính gân đó, dáng vẻ người không ra người ma không ra ma bây giờ của em, còn sống chính là chọc vào tim em, cho nên, anh, chờ khi em đi rồi, em chỉ hy vọng anh nể tình người em ruột là em đây, đối xử với cha mẹ chúng ta tốt một chút, còn có hai đứa bé số khổ Tú Tú và Đại Phúc."
Giang Sơ Nguyệt bĩu bĩu môi, một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nu-dau-bep-xinh-dep/3559497/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.