Khoảnh khắc Giang Tú Tú ngẩn người, cô ta liền bị Giang Sơ Nguyệt đẩy ngã vào trong ruộng.
Bị cây lúa mạch đâm vào lưng, cho dù đã mặc quần áo mùa thu thật dày, cô ta vẫn cảm nhận được một cơn đau buốt.
Giang Sơ Nguyệt ngẩng mặt nhìn Giang Tú Tú ngã vào trong ruộng, thật ra cũng sửng sốt trong nháy mắt.
Khi Lý Vĩ Minh gọi tên Giang Tú Tú, thật ra cô cũng không chú ý lắm. Lúc đó cả người cô đều tập trung tinh lực nhìn chằm chằm bàn tay đang giơ lên của Giang Tú Tú.
Đánh trúng mình chỉ là đau một chút, nhưng nếu như đánh vào người Chó Con, cô còn cảm thấy đau hơn cả khi đánh vào người mình.
Ai ngờ lại thấy cánh tay định đánh mình của Giang Tú Tú ngừng trong phút chốc. Ngay lúc đó, Giang Sơ Nguyệt không hề nghĩ ngợi, giơ cánh tay lên dùng sức đẩy Giang Tú Tú ra ngoài.
Khi Thẩm Như Quy cùng Lý Vĩ Minh đi qua, liền thấy Giang Tú Tú và Giang Đại Phúc đều ngã vào trong ruộng và rên rỉ, Giang Sơ Nguyệt đang nắm tay Chó Con, lại còn hơi ngẩn người.
Cảnh tượng này.....
Lý Vĩ Minh chọc Thẩm Như Quy một cái, ghé vào tai anh nhẹ giọng nói: "Không phải chứ, cô gái Giang Tiểu Hoa này đánh người rồi, thế nào còn làm bộ như mình bị dọa?"
Thẩm Như Quy không để ý đến anh ta, bước một bước dài đi đến bên cạnh Giang Sơ Nguyệt, trong giọng nói mang theo chút lo lắng không rõ lắm: "Sơ Nguyệt, em không sao chứ? Có bị thương hay không?"
Lý Vĩ Minh đứng ở ngay phía sau Thẩm Như Quy nghe thấy lời này, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa cũng ngã xuống ruộng theo.
Trời ơi, tên Thẩm Như Quy này con mẹ nó căn bản chính là mắt mù tim cũng mù!
Lý Vĩ Minh cảm thấy Thẩm Như Quy bây giờ quả thật là mắt mù mà, anh ta lẩm bẩm vài tiếng, "Anh trai, người bị đánh là hai chị em Giang Tú Tú, Giang Tiểu Hoa và Chó Con chính là người đã đánh hai người kia."
Thẩm Như Quy quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Lý Vĩ Minh một cái.
Lý Vĩ Minh không phục mà trừng mắt lại, chỉ là dưới ánh mắt của Thẩm Như Quy, cuối cùng anh ta cũng dời tầm mắt đi trong kinh sợ, nghĩ thầm: "Hừ, tôi mới không phải sợ Thẩm Như Quy, đây là tôi độ lượng, đang nhường cậu thôi."
Giang Sơ Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Thẩm Như Quy, đuôi mắt vừa mới liếc đến hai chị em Giang Tú Tú đang đứng vững, lập tức cũng trở nên ngượng ngùng.
Cô vén mấy sợi tóc xõa xuống bên tai ra sau, nhỏ giọng nói: "Em không sao."
"Hừ.....nhưng người bị đánh là em và Đại Phúc." Giang Tú Tú rất không vui mà nói, ngay sau đó, ánh mắt cô ta nhìn về phía Lý Vĩ Minh, đôi mắt vừa nãy còn chứa đầy nỗi bất mãn cùng ác độc, lúc này đã đổi thành ấm ức.
"Anh Vĩ Minh, bà nội em bị bệnh, hôm nay em cố ý tới đây nói cho chị em biết, ai ngờ mới mở miệng, chị..... chị ấy....."
Giang Tú Tú cô ta càng nói càng ấm ức, người vừa nãy bị đẩy ngã cũng chưa khóc, bây giờ ở trước mặt Lý Vĩ Minh, viền mắt lại lập tức ửng đỏ, còn tràn đầy nước mắt.
Giang Sơ Nguyệt sửng sốt nhìn, nhất thời không phản ứng kịp đây là tình huống gì, há miệng một cái, đang muốn nói gì đó, liền nghe thấy Lý VĨ Minh lên tiếng.
"Không phải chứ, vừa nãy cô bị đẩy ngã cũng chưa khóc, sao tôi vừa tới một cái liền khóc rồi?" Lý Vĩ Minh bị dọa lui về sau vài bước, "Giang Tú Tú, tôi nói cho cô biết, người đẩy cô là Giang Tiểu Hoa, cô đừng ăn vạ tôi."
"Đồ thiểu năng." Thẩm Như Quy nhỏ giọng nói.
Giang Sơ Nguyệt nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Như Quy, nhìn thấy biểu cảm cạn lời của anh, nhếch môi khẽ cười một cái, quay lại nhìn về phía Giang Tú Tú.
Ý cười dần sâu hơn, cô chỉ cảm thấy Lý Vĩ Minh tuy rằng có đôi lúc nói chuyện khiến cho người khác không ưa lắm, có điều trong tình cảnh trước mắt này, cô lại thấy lời nói này quả thật là đi sâu vào lòng người.
"Trong lòng không tức nữa?" Thẩm Như Quy hơi hơi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói bên tai Giang Sơ Nguyệt.
Giang Sơ Nguyệt chỉ cảm thấy lỗ tai dâng lên một dòng nhiệt, theo bản năng dịch sang bên cạnh một chút, song cũng không để bụng lắm, trong mắt cô, Thẩm Như Quy đến gần mình nói lời này như vậy chỉ là không muốn làm mắt mặt Giang Tú Tú.
Cô nhếch môi, tít mắt nhìn Thẩm Như Quy, gật đầu nhanh vài cái, lông mày vốn đang nhíu lại đã giãn ra, cái trán sáng sủa bóng loáng.
"Giang Tiểu Hoa, cô chờ đó cho tôi."
Sau khi Lý Vĩ Minh nói lời nói đó, nhất là với hành động sợ tránh còn không kịp kia của anh ta, Giang Tú Tú vừa bò từ ruộng lên thật giống như là bị người ta tát một bàn tay, mặt đỏ bừng, hận không thể có cái lỗ chui vào dưới đất để biến mất.
Ai ngờ, khi đang không biết phải làm sao, vừa quay đầu liền thấy Giang Sơ Nguyệt còn đang cười.
Giây phút đó, cô ta cảm thấy Giang Sơ Nguyệt đang cười nhạo bản thân.
Cười bản thân tự mình đa tình.....
Cười bản thân làm trò cười trước mặt mọi người.....
Giang Sơ Nguyệt quay đầu thờ ơ liếc cô ta, "Chờ thì chờ."
Nói xong, không đợi Giang Tú Tú tiếp tục nói thêm lời hung ác, cô dắt Chó Con đi theo Thẩm Như Quy về trại thanh niên trí thức.
Lý Vĩ Minh lại lần nữa bị lãng quên tại chỗ.
Anh ta nhìn theo bóng dáng ba người dần xa, dưới bầu trời bị hoàng hôn nhuộm thành một bức tranh sơn dầu, anh ta lại cảm thấy cảnh tượng này đẹp giống như trong tranh vậy.
Đương nhiên, nếu như cái tên Thẩm Như Quy đó còn có tâm.
"Anh Vĩ Minh." Giang Tú Tú cắn môi dưới, gọi một tiếng hết sức nũng nịu.
Lý Vĩ Minh lại lần nữa bị dọa sợ, "Không phải, Giang Tú Tú, cô có thể nói chuyện bình thường một chút được không? Cô như vậy quá đáng sợ rồi, thật đó. Hơn nữa," anh ta chỉ vào Giang Tú Tú đang muốn đến gần, "cô đứng lại, đứng lại, đúng, cứ đứng ở chỗ đó, đừng tới gần tôi quá."
Lý Vĩ Minh nói xong, nhìn khoảng cách giữa hai người, lại còn lui về phía sau hai bước, khoảng cách giữa hai người cách nhau hơn hai mét.
"Giang Tú Tú, hai chúng ta vốn không thân, xin cô đừng gọi tôi là anh Vĩ Minh, lỡ người khác nghe thấy lại nói hai chúng ta quan hệ nam nữ bất chính, tôi chính là người trong sạch."
Nói xong, không thèm nhìn biểu cảm khó coi của Giang Tú Tú một cái, quay người chạy về trại thanh niên trí thức, vừa chạy miệng lại vừa kêu: "Thẩm Như Quy, Thẩm Như Quy, cậu đợi tôi một chút, cậu phải giữ trong sạch cho tôi đấy!!!"
Thẩm Như Quy đi song song với Giang Sơ Nguyệt nghe thấy lời nói của Lý Vĩ Minh, khiếp sợ đến chân loạng choạng một cái, biểu cảm một lời khó nói hết.
Giang Sơ Nguyệt quay đầu nhìn thấy Lý Vĩ Minh đang nhanh chóng đuổi theo bọn họ, cười một tiếng, "Anh ta cũng thật thú vị."
Thẩm Như Quy lạnh lùng cười một cái, "Người không có não bình thường đều rất thú vị."
Khóe miệng Giang Sơ Nguyệt giật giật, nhìn Thẩm Như Quy một cái, lại nhìn Lý Vĩ Minh ở phía sau, suy nghĩ một chút rồi nói, "Em cũng cảm thấy, Lý Vĩ Minh hình như không có não."
Lý Vĩ Minh vừa đuổi kịp ba người, liền nghe thấy lời này của Giang Sơ Nguyệt, liền bất mãn, nhảy dựng lên chỉ vào Giang Sơ Nguyệt nói: "Giang Tiểu Hoa, một người ngay cả tiểu học cũng chưa tốt nghiệp như cô, dựa vào đâu mà nói tôi không có não."
Thẩm Như Quy nhanh chóng che trước mặt Giang Sơ Nguyệt, liếc nhìn Lý Vĩ Minh một cái, "Người ta chưa tốt nghiệp tiểu học, cũng không thiểu năng như cậu."
"Thẩm Như Quy, cậu nói tôi là đồ thiểu năng?" Lý Vĩ Minh nhìn Thẩm Như Quy một cách khó tin, chỉ một ngón tay vào mình.
Ở dưới cái nhìn chằm chằm của Lý Vĩ Minh, Thẩm Như Quy gật đầu không chút do dự.
"Thẩm Như Quy....."
Lý Vĩ Minh tức đến mức cả người run rẩy khi gọi tên Thẩm Như Quy.
Mà Thẩm Như Quy lại không dao động một chút nào.
Giang Sơ Nguyệt ló đầu ra từ phía sau Thẩm Như Quy, cười tít mắt nói: "Thanh niên trí thức Lý, buổi tối cùng thanh niên trí thức Thẩm đến nhà em ăn thỏ rừng đi, thơm ngon tê cay, bảo đảm khiến anh ăn đến hận không thể đem đầu lưỡi nuốt vào."
Lúc Lý Vĩ Minh nghe thấy "Đến nhà em ăn thỏ rừng" mấy chữ này, khuôn mặt đầy giận dữ vừa nãy nháy mắt đã tan biến không thấy nữa, ngược lại trở nên đầy hưng phấn.
"Có thật không? Có thật không?" Lý Vĩ Minh vòng qua Thẩm Như Quy chạy đến bên cạnh Chó Con, toét miệng nhìn Giang Sơ Nguyệt, "Thỏ rừng ở đâu ra? Chẳng lẽ em chỉ dỗ anh thôi?"
Giang Sơ Nguyệt nở nụ cười, "Lúc em cùng em trai lên núi nhặt củi gặp được, đại khái là trời lạnh, chạy không nổi, bị em nhặt của hời."
"Em thật may mắn." Vẻ mặt Lý Vĩ Minh đầy hâm mộ, không có chút hoài nghi nào, "Giang Tiểu Hoa, lần sau em vào núi nữa, nhớ dẫn anh theo haha, nói không chừng anh cũng có thể nhặt được một con thỏ rừng."
Nụ cười trên mặt của Giang Sơ Nguyệt đơ ra, cô không rõ lời này của Lý Vĩ Minh là có ý gì.
Biểu cảm trên mặt đúng là hâm mộ, nhưng mà, lời này nghe sao cũng thấy có chút kỳ cục?!
Thẩm Như Quy nghe hai người nói chuyện, càng ghét bỏ Lý Vĩ Minh hơn.
Anh vòng qua Giang Sơ Nguyệt, đứng ở giữa Lý Vĩ Minh và Chó Con, kéo ra khoảng cách giữa Lý Vĩ Minh và Giang Sơ Nguyệt, sau đó mới mở miệng: "Sơ Nguyệt, đừng dùng tư duy của người bình thường để suy nghĩ lời nói của đồ thiểu năng."
"Bởi vì cậu ta có hàng trăm biện pháp để kéo chỉ số IQ của em xuống cùng trục hoành với cậu ta."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]