Lý Vệ Hồng nghe xong có sức chiến đấu, bất kể là của ai, lập tức tích cực gia nhập vào, cô ta chỉ vào Ngô Kiếm cùng Sử Đại Đồng nghiêm túc nói: "Đúng đấy, hai người các anh vừa nhìn là biết không chăm chỉ làm việc, chúng ta là tiền trạm của đội khai hoang, là tấm gương của thanh niên toàn bộ nông trường, loại phần tử lạc hậu có tính tích cực trong lao động không cao, thích nói ngồi châm chọc như các anh sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của chỉnh thể đội ngũ chúng ta nên phê bình giáo dục."
Sử Đại Đồng cùng Ngô Kiếm nhìn nhau cười khổ: Đây là chuyên gia giáo dục ở đâu ra vậy.
Dương Quân Tô nhìn Lý Vệ Hồng, cảm kích nói: "Đồng chí Vệ Hồng, tôi xin lỗi cô, hôm qua tôi cho là cô cố ý nhằm vào tôi, hôm nay xem ra, cô không phải như vậy. Cô là một đồng chí tốt có tư tưởng tiên tiến, giác ngộ cực cao, lại công bằng công chính, về sau tôi nhất định phải học tập cô."
Lý Vệ Hồng nghe thấy Dương Quân Tô nói như vậy, cũng lấy làm kinh hãi, trong lồng ngực dâng lên một cảm giác tự hào bí ẩn.
Cô ta cũng có qua có lại nói: "Đồng chí Dương Quân Tô, tôi cũng xin lỗi cô, hôm qua tôi nói không đúng, cô mang theo màn là chính xác, huyết dịch của giai cấp vô sản chúng ta cũng không thể để cho con muỗi của giai cấp hút máu được hời được."
Hiểu lầm của hai người được hóa giải, một đám mây đen tan ra. Lý Vệ Hồng cảm thấy Dương Quân Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nu-cuong-nhan/4007183/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.