Cô vẫn chưa quen hẳn với đội, không biết nên múc nước ở đâu, hiện tại vừa mệt vừa đói, lúc này ngồi trên băng ghế chỉ cảm thấy mọi thứ đều cực nhọc. Không muốn làm gì cả! Cô cứ ngồi yên như vậy, không cử động, không nhúc nhích, nghỉ ngơi một lát đã.
Không bao lâu sau Dương Vũ tỉnh ngủ, tỉnh ngủ sẽ tìm đồ ăn. Vừa vào bếp đã thấy Sở Đình ngồi im ở đấy không động đậy, anh nghi ngờ hỏi: “Sao vậy, tối nay chúng ta ăn gì?”
“Ăn gì? Còn có thể ăn gì ngoài khoai lang!” Giọng điệu Sở Đình hơi gay gắt, trong cùng một ngày mà phát sinh nhiều chuyện như vậy khiến tâm trạng cô không cách nào tốt nổi, thậm chí còn hơi vô lý.
[Nguyên văn 破罐子破摔 “vò đã mẻ lại sứt”: có khuyết điểm, sai lầm nhưng không sửa mà mặc kệ, thậm chí có xu hướng xấu hơn]
Dương Vũ vốn không vui khi nghe thấy giọng điệu như trút giận vào mình đó của cô, nhưng nghĩ lại vợ vừa mới cưới về hôm qua hẳn là cần được dỗ dành một chút, vậy nên anh lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh băng ghế, vỗ cánh tay cô hỏi: “Chiều đi làm về có mệt không? Anh đã nói với em nếu không được thì thôi, hay là mai nghỉ một ngày đi?”
Sở Đình chỉ nghĩ anh nói mấy lời này để dỗ ngọt cô, sao mà nghỉ được, thời đại này là thời nào? Nhưng cô không muốn dây dưa thêm về vấn đề này nữa, bây giờ cô chỉ muốn được no bụng và tắm, sau đó lên giường nằm ngủ một giấc. Nếu sáng mai tỉnh dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nhat-ky-phu-tra-the-luoi/1005595/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.