Triệu Khang Vân nhìn vẻ mặt đầy ý cười của An Tĩnh Nguyên, nhưng chỉ cảm thấy sự châm chọc của anh ta, mặt nóng như lửa đốt, cũng không biết vì lời nói châm chọc này của An Tĩnh Nguyên hay là bởi vì thời tiết nóng bức!
Anh nghiến răng, khóe môi giật giật, gượng cười:
- "Tôi tới huyện lấy thuốc giúp mẹ, đi ngang qua muốn mua một chút đồ, không ngờ đi tới bên này."
Bệnh viện của huyện căn bản không nằm ở hướng này, mà gần bệnh viện cũng có một hợp tác xã cung ứng, An Tĩnh Nguyên nhìn dáng vẻ chật vật của anh ta, lại cười:
- "Vậy dù sao cũng tới rồi, đến xem đi? Nói không chừng anh sẽ có hứng thú với mô hình bán hàng hiện tại của nhà chúng tôi?"
Dường như bị anh ấy nhìn thấu tâm tư, lúc này lửa giận trong lòng Triệu Khang Vân bốc lên, đâu có thể đi vào bên trong xem được.
- "Không được, tôi phải mang thuốc về nhà cho mẹ, đi đây."
Anh ta nói xong lập tức vòng qua đám người, An Tĩnh Nguyên nhìn thấy bước chân vội vàng của anh ta, trong lòng hừ một tiếng, đừng tưởng rằng mấy ngày nay anh mãi ở trong huyện, bận rộn mà không để ý gì tới động tĩnh của mấy người trong nhà đó, Triệu Khang Vân có ý đồ gì, gân đây nói những gì, anh đều có thể đoán ra được!
Muốn chơi anh? Không có cửa đâu!
Có lẽ hiệu ứng tuyên truyền quá tốt, hiệu quả khai trương của ngày hôm nay tốt hơn so với trong tưởng tượng của An Tĩnh Nguyên, người xếp hàng hết đợt này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nguoi-vo-ngot-ngao/4101508/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.