Nhìn thấy người đàn ông đến đón mình, cô không còn sức lực nói chuyện với anh, đành khoát tay ngủ ngay.
An Tĩnh Nguyên nhìn thấy dáng vẻ mỏi mệt của cô, anh cũng rất đau lòng nhưng không mở miệng truy hỏi tình hình.
Dù sao nhìn thấy cô bình an đi ra, bác sỹ cũng nói không có vấn đề gì lớn, anh cũng an tâm.
Anh đẩy Cố Chi Nghiên trở về phòng bệnh.
Trong phòng có tổng cộng bốn sản phụ, phòng tương đối rộng rãi, Hau Tú Anh và mẹ anh đều đã ngủ, lúc này anh lay mọi người tỉnh dậy.
Hầu Tú Anh vừa nhìn thấy Cố Chi Nghiên thì vội tiến lên, vừa thấy cô ngủ rất ngon lành, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sinh em bé không phải là chuyện đùa, huống chi là sinh hai đứa, hiện tại con gái đã bình an đi ra, tất cả lo lắng đều được Hầu Tú Anh buông xuống, bà nhìn sắc mặt nhợt nhạt của An Tĩnh Nguyên nói:
"Con nghỉ ngơi đi, Chi Nghiên và em bé để chúng ta trông nom."
Lần này An Tĩnh Nguyên cùng Phương Kiến Quốc đi kiếm hàng hóa, xe là đi thuê nên Phương Kiến Quốc không biết lái xe.
Cho nên mấy ngày nay ra ngoài đều là anh lái xe.
Bây giờ từ ngoài chạy về nhà đã lái xe liên tục mười mấy giờ đồng hồ, xe vừa đến nơi anh đã tới bệnh viện ngay.
Nói không mệt mỏi thì đó là nói dối.
Hiện tại tất cả mọi người đều bình an, anh cũng không khách sáo với mẹ vợ:
"Vậy làm phiền mẹ chăm nom hai đứa trẻ nhiều hơn chút."
Anh nói xong thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nguoi-vo-ngot-ngao/4101502/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.