Người đàn ông này đến giờ vẫn sợ người khác nói năng linh tinh về cô, nên mới làm vậy là muốn người khác biết rằng người cô gả cho không hề tệ chút nào.
Thế nhưng giờ này anh chỉ lo nghĩ đến phương diện đó mà không nói là phiếu đào đâu ra để mua bây giờ, vì phải biết rằng, mấy thứ đồ kiểu đồng hồ như vây mà mua về, người ta chắc chắn sẽ hỏi tiền lấy từ đâu ra? Một gia đình địa chủ trước đó nghèo xác nghèo xơ, miếng ăn cũng chật vật mà bây giờ còn đi mua đồng hồ để đeo, làm vậy mà nói không phải tư bản ai mà tin chứ?
Anh có điên không?”
Cố Chi Nghiên kéo người đàn ông đi, tuy rằng ngoài miệng thì giận dữ vô cùng nhưng trong lòng cũng không khỏi vui vẻ.
"Mua thứ đồ này anh không sợ bị người ta điều tra ra sao?"
An Tĩnh Nguyên sớm đã biết cô sẽ lo lắng nên nói:
"Không sao, em có thể cất nó đi trước, đợi khi nào cần đeo thì mới lấy ra."
"Mua rồi mà không được đeo thì thà không mua còn hơn."
Cố Chi Nghiên không muốn anh cứ lãng phí tiền vào những chuyện không đâu nên nói:
"Khoản tiền này chúng ta có thể cứ để đó, còn nếu hôm nay anh thực sự muốn mua thứ gì đó cho em thì mua cho em một cái váy bò đi!"
Mới đầu bước vào quầy đồng hồ, An Tĩnh Nguyên còn nghĩ là cô chắc chắn rất thích đồng hồ, bởi dù sao mấy thứ kiểu vay luôn được làm rất tinh xảo và đẹp de, kể cả không đeo mà đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nguoi-vo-ngot-ngao/4101461/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.