----Nghĩ đến chuyện mình đích thân tặng cho Triệu Khang Vân mấy thứ kia, Cố Chi Nghiên cũng rất ảo não, trước đây sao cô mù vậy chứ, còn tặng nhiều quần áo đến thế cho gã đàn ông chó má kia nữa?Cô gật đầu nhìn An Tĩnh Nguyên:"Không sao, lát nữa về nhà em làm mấy bộ cho anh, từ nay về sau chỉ làm cho anh thôi.
"An Tĩnh Nguyên cười, đáp "được".
Giờ vẫn còn sớm, hai người ở lại nhà họ Cố đến chiều, đợi đến khi nhà họ Triệu trả đủ đồ mới đem đi đốt rồi về nhà.
Khi về đến nhà họ An thì trời đã sẩm tối, ăn cơm tối xong, Cố Chi Nghiên mang theo đèn dầu vào phòng, lấy hết tất cả những của hồi môn của mình ra, định may cho mỗi người trong nhà họ An một bộ quần áo.
An Tĩnh Nguyên đi vào cùng không ngờ cô lại vội vàng lấy của hồi môn của mình ra, anh cản lại:"Không cần vội đâu, mấy hôm nữa anh đi chợ mua vải về làm, mấy cái này em cứ giữ lại mà dùng.
"Cố Chi Nghiên đáp luôn: "Có gì đâu, dù sao dùng hết vải thì anh mua thêm cho em là được mà.
"Nói xong, cô cầm cây thước dẻo lên, rồi nắm lấy cánh tay đang rảnh rang của người đàn ông, nói tiếp: "Anh đứng ngay ngắn đi, nếu không lát nữa đo sai kích thước mất.
"Cô đột nhiên tiến lại gần, hương thơm tinh tế của phụ nữ xông vào mũi anh, An Tĩnh Nguyên lùi về sau theo bản năng:"Không cần phiền phức vậy đâu, anh viết kích cỡ cho em.
""Chạy làm gì, em tự đo mới yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nguoi-vo-ngot-ngao/4101398/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.