Bà cụ Lưu khựng lại, bà cụ nhìn Lưu Phân, Lưu Phân gật đầu ra vẻ chắc chắn: “Lúc đó chân cháu mềm nhũn suýt thì té xuống đất, Cổ Na đã nhấc cháu lên lưng rồi cõng xuống, sao bạn ấy có thể khỏe như vậy chứ?”Bà cụ Lưu nghĩ một hồi rồi nói: “Bà nhớ lúc bà còn trẻ, nhà thím ba cháu bị tuyết vùi lúc nửa đêm, mọi người cứ tưởng là cả nhà thím ba đi đời rồi, kết quả một mình thím ấy cõng ba đứa con đi ra.
Con người ta, vào lúc kích động nhất định dường như có một sức lực vô tận.
”“Thật ạ?”“Cháu cứ nghĩ thử đi, nếu lúc đó không có Cổ Na, bà đoán chân cháu chẳng những không mềm nhũn mà còn chạy nhanh như bay nữa.
”Lưu Phân: ! Bà cụ Cổ cũng bị dọa một trận, bà cụ căn dặn Cổ Na, chỉ cần con lợn đó còn chưa bị bắt, khoảng thời gian này phải hạn chế đi dạo núi, củi cũng để cho đám đàn ông đi lượm về.
Cổ Na ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhận nhiệm vụ nhặt rau ở ngoài sân, vừa làm vừa vui vẻ ăn kẹo.
Ngon thật đấy.
Đến sẩm tối, Cổ Hành Vũ về nhà đầu tiên.
“Sao rồi?” Bà cụ Cổ đang muối thịt, nghe thấy tiếng Cổ Hành Vũ thì vội lớn tiếng hỏi.
Trên đầu Cổ Hành Vũ toàn là mồ hôi: “Không bắt được, đuổi vào trong núi rồi, nhưng tầm này trong núi cũng không có gì ăn, không bao lâu nữa nó sẽ lại mò ra ăn hoa màu, đại đội trưởng đang dẫn người đi đào bẫy, mấy đứa nhỏ bọn cháu bị đuổi về hết.
”Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nguoi-ngoai-hanh-tinh-lam-giau/4084819/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.