Trì Mẫn có lòng muốn giúp cậu ta, cũng đói bụng đến nói không ra lời, mặc dù cô đã ăn hai phần ở nhà chị dâu cả Hàn, nhưng lại không chống đỡ được gì. 
Đói bụng là một cảm giác trực tiếp nhất lại khó khăn nhất. 
Trì Phong Thu còn muốn Võ Văn Nghĩa giúp cậu ta đi lấy khẩu phần lương thực: “Dựa vào cái gì không để cho tôi?” 
Võ Văn Nghĩa: “. . . . . . Một mình cậu đi, tôi đều mệt chết đi được.” 
Kẻ đâm chọc không nhúc nhích luôn. 
Người khác đều đi bắt sâu, xới đất, không biết tại sao cậu lại bị sắp xếp đi đào đất, cái xẻng kia cậu có cảm giác nặng hai mươi cân, muốn vung lên đều vung không nổi. Cậu cảm thấy nhất định là có người nhằm vào mình, lúc ấy còn ở trong ruộng la hét, kết quả không ai để ý đến hắn. 
Lúc này cậu nào còn sức lực quản người khác. 
Trì Phong Thu một mình đi tìm đại đội trưởng, nhưng đại đội trưởng cũng không phải cả ngày không có chuyện gì chờ cậu đến tìm, cậu cứ thế không tìm được người. 
Trì Phong Thu nổi giận: “Các người cố ý nhằm vào tôi!” Hắn tìm không được cán bộ quản lý, chỉ đành phải trở chỗ thanh niên trí thức, xanh mặt, nhìn Thẩm Ngô và Hoắc Hồng Trân nấu cơm. 
Cũng không có người để ý đến cậu. 
Cậu đột nhiên bộc phát: “Tôi cảnh cáo các người, không được bặt nạt người thành thật, không cho tôi ăn cơm, các người cũng đừng hòng ăn!” 
Hắn dồn sức lật tung bột mì Thẩm Ngộ đang cầm ném xuống mặt đất. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nguoi-dan-ba-danh-da/969956/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.