Edit: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
Triệu Quế Hương: “Cô nói cái gì?”
Lâm Lam cười cười: “Tôi nói cô không có đồng hồ nên không biết thời gian, tình huống có thể thứ lỗi được.”Cô giơ cổ tay lên khoa tay múa chân một chút, cái này là tháo xuống từ trên người Hàn Kim Ngọc, lần này rất có cảm giác thành tựu.
Triệu Quế Liên và Ngô bà Tử cũng xông lại, cô một lời tôi một câu, líu ríu không ngừng nghỉ giống như một ngàn con vịt được nuôi ở chợ gia cầm, cứ kêu cạc cạc mãi.
Người không có văn hóa không có tố chất lại tự cho là đúng, vốn là như vậy, cho dù chính mình có yếu kém thì cũng có thể ở trên người người khác tìm được một chút cảm giác ưu việt, sau đó bắt đầu lải nhải cãi vã, hi vọng đạp đối phương xuống.
Chẳng qua là Hàn Vĩnh Đường và Hàn Thanh Phong đều không đến. Lâm Lam cảm thấy đây có thể là để cho mấy người phụ nữ nhà bọn họ làm ầm ĩ sao?
Loại hèn nhát a.
Rất nhanh Hàn Vĩnh Phương và Đại đội trưởng cũng đi đến đúng giờ, theo sau còn có Hàn Thanh Vân và Lưu Quý Phát, phía sau đi theo một đám trẻ con, ngay cả Hạnh Phúc và Đại Vĩ cũng đến.
Đại Vượng thấy hai đứa chúng nó, liền quay đầu nhìn qua.
“A —— ”Hạnh Phúc hét ầm lên, đặt mông ngồi chồm hổm trên mặt đất, “Biệt đạp ta!”
Đại Vĩ cũng há miệng run rẩy nấp sau lưng mấy người lớn.
Đại vượng: “......”
Hàn Vĩnh Phương lạnh lùng nói: “Tôi không có nhiều thời gian để cãi cọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nguoi-dan-ba-danh-da/969916/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.