Edit: Trang Nguyen 
Beta: Tiểu Tuyền 
Nhìn Lâm Lam tỉnh lại, Tiểu Vượng vui mừng nhìn cô:”Mẹ, mẹ tỉnh rồi?” Bé cẩn thận từng li từng tí đưa tay đỡ lấy Lâm Lam: “Mẹ, mẹ ngã bệnh rồi, phải nghỉ ngơi thật tốt, con đi bưng cơm cho mẹ ăn.” 
Nói xong bé liền bò xuống, chạy đến phòng khách bưng cơm cho Lâm Lam. 
Người nhỏ bưng không được nhiều như vậy, nặng quá thì bưng không nổi, một chén canh trứng gà chưng, một hai cái bánh bột ngô, một chén cà hầm tương. 
Lâm Lam:...... Có cảm giác bóc lột sức lao động của trẻ con. Thật quá vô sỉ. 
Cô đưa tay xoa đầu Tiểu Vượng: “Tiểu Vượng, mẹ không sao, con đi chơi đi.” 
Tiểu Vượng không chịu, nhất định phải ở cùng cô: “Mẹ bị bệnh, con không ồn ào.” 
Lâm Lam: “… Mẹ, mẹ không bị bệnh, chỉ là… chỉ mệt mỏi thôi.” 
Tiểu Vượng gật đầu: “Mẹ mệt mỏi nên bệnh đấy, chăm sóc cho Tiểu Vượng, còn phải xuống ruộng làm việc, nấu cơm, dọn nhà, nên mới bị bệnh.” Bé đem khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào lòng bàn tay Lâm Lam, cọ xát. 
Trái tim Lâm Lam thoáng mềm nhũn. 
Cô thấy đồ ăn đều nguội lạnh, vội vàng lấy đồng hồ đeo tay xem thời gian, má ơi, đã hơn mười giờ, Lâm Lam cô làm được đấy. Cô ngay cả bọn nhỏ bắt đầu nấu cơm, một chút động tĩnh cũng không nghe thấy, Hàn Thanh Tùng kéo rèm cửa sổ bằng cỏ che lại, trời hừng sáng cũng không có ánh sáng xuyên qua, làm cho cô ngủ thẳng giấc đến trưa luôn. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, phụ nữ cả thôn lại có chuyện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nguoi-dan-ba-danh-da/969886/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.