Edit: Hà My 
Beta: Tiểu Tuyền 
Nhìn anh nghiêm túc như vậy, ý nghĩ đầu tiên của Lâm Lam chính là: mình cần khóc lóc om sòm hay kiêu ngạo lạnh lùng không thèm nhìn đây? 
Vợ chồng gặp nhau nên có cái thái độ gì? Tình cảnh gì? 
Cô hoàn toàn không có kinh nghiệm được không? 
Quá lúng túng. 
Lâm Lam quyết đoán dẫn Tiểu Vượng vào nhà, đem Bà Hàn đang gào khóc tố cáo và Hàn Thanh Tùng ném ở bên ngoài. 
Cô chịu đựng cánh tay bị đau ôm Tiểu Vượng lên trên giường gạch, muốn tìm cái gì cho Tiểu Vượng tan máu bầm ở trán, tránh cho lát nữa bị bầm tím. 
Phía ngoài, Bà Hàn giận đến run hết cả người, “Mày quay lại, đem tiền giao ra đây!” 
Giọng nói lãnh đạm của Lâm Lam từ trong nhà truyền đến, “Mẹ, con nói rồi, tiền đó xem bệnh cho Tiểu Vượng, 260 không đủ, còn thiếu vài trăm đây.” 
Bà Hàn nghiêng qua người con trai, bực tức nói: “Thằng ba, mày, mày nhìn xem đi! Mày không ở nhà, nó thật là vô pháp vô thiên, ngày ngày làm như vậy a, quấy trời quấy đất không cho chúng ta sống a. Mẹ vừa mới nghe nói nó dùng xẻng sắt đập lên người chị dâu hai, làm thủng một lỗ chảy máu, vừa rồi còn đem mẹ đẩy té ngã. Thằng ba a, nếu không phải ông trời có mắt, con trở lại kịp, thì bà già như mẹ đã bị đụng đầu nữa rồi!” 
Tầm mắt Hàn Thanh Tùng khẽ quét qua phòng phía đông, vừa nhìn về phía bọn nhỏ, mấy đứa trẻ tò mò nhìn anh, lại không đứa nào dám nhìn thẳng vào mắt anh, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nguoi-dan-ba-danh-da/237290/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.