Chương trước
Chương sau
Ông cụ nhắm mắt đè nén lửa giận trong lòng, cảm ơn người gác cửa, bước nhanh vào viện, đến văn phòng.

Ai cũng không nghĩ tới, Quý Mặc Nhã vốn nên bị nhốt trong phòng nhỏ hắc ám, đáng lí sẽ chật vật như vừa rồi, đang ngồi ngay ngắn phía sau bàn làm việc, cầm chén phở thêm thịt và trứng, còn đang ăn ngon.

"Tới rồi." Cảnh sát trực ban nhàn nhạt quét lướt qua mấy người, buông tờ báo trong tay cầm lấy điện thoại, bấm số, đưa cho ông cụ, "Có chuyện gì cứ nói cho kỹ, đứa nhỏ mà, nào có chuyện không đánh nhau, làm cha mẹ, ở đó hòa giải một hai, chuyện lớn hóa nhỏ, có gì không thể giải quyết, thật sự không cần phải buông công việc trên đồng ruộng chạy tới.”

Lý Lương Công, Đoàn Đại Lâm, trong lòng đồng thời trầm xuống, lo lắng nhìn về phía lão đội trưởng.

Đây là chuyện gì, chuyện mạng người liên quan quan trọng, anh ta một câu đứa nhỏ đùa giỡn, đã xem thương tổn của chị Tiểu Mạn thành một câu đơn giản nhẹ nhàng! Tiểu Mao tức giận đến giậm chân: “Ông điếc à! Những gì chúng tôi nói khi chúng tôi đến, ông không nghe thấy à?! Cái gì gọi là trẻ con đùa giỡn, đó là đùa giỡn sao? Rừng lợn rừng phía sau trại của chúng tôi, ông chưa bao giờ đi qua, hay chưa bao giờ nghe nói, có bao nhiêu nguy hiểm ông cũng không biết?”

"Từ trên cao đẩy người vào ổ lợn rừng, chuyện này gọi là đùa giỡn? Người bị đẩy không phải là ông đâu! Còn đứa nhỏ, ông đã thấy đứa nhỏ lớn như vậy chưa," Tiểu Mao chỉ Quý Mặc Nhã, thấy cô ta còn có nở nụ cười, nhất thời lửa giận thiêu đốt, "Cô gái 19 tuổi cướp công việc, hại tính mạng người khác là trẻ con! Xem như tôi có một bài học hay từ ông đấy!”

"Tại sao! Tại sao à! Đang muốn tả khảo tôi đấy à, phải không?" Cảnh sát dân sự không cam lòng yếu thế đáp trả, "Các người nói cướp công việc thì là cướp công việc à, trên tờ thông báo tên của ai, trong lòng không biết được sao? Còn có chuyện gì mà đẩy người, nhân chứng đâu? Đừng nói mấy người tận mắt nhìn thấy, ai không biết quan hệ giữa hai người và Lý Mạn! Tờ thông báo thì sao, ở trong tay các người đúng không, tôi sẽ nói, các người vì đoạt công việc của người ta, hãm hại vu khống đấy.”

“Ông– "Tiểu Mao điểm hắn tức giận đến run rẩy, "Được! Được rồi! Tất cả những chuyện này không tính, còn kẹp tóc thì sao? Còn có kỳ thi tuyển dụng của Cục Ngoại thương, ai viết đề thi, chuyện này cũng sẽ không nhầm chứ?”

Đối phương rất là vô lại buông tay: "Kep tóc, kẹp tóc gì, ai thấy vậy? Về phần cậu nói cái gì thi, mới vừa rồi tôi và Sở Ngoại thương tỉnh gọi điện thoại tìm hiểu tình huống, người ta nói rõ ràng, tên trên đề thi, mỗi một môn đều là Quý Mặc Nhã, cũng không phải Lý Mạn gì cả.”

Tiểu Mao sửng sốt, trợn tròn mắt.

Quý Mặc Nhã cầm chén, lần thứ hai sung sướng nhếch môi. Lý Mạn không phải ưu tú sao? Không phải cái gì cũng muốn đè lên đầu cô ta sao? Không phải là muốn được mẹ chấp thuận sao? Cô ta muốn nhìn xem, nghe được chuyện này mẹ lại buông tha cho cô ta, biểu tình của Lý Mạn, là thương tâm thống khổ? Hay là trái tim như tro tàn?

Aiz, vừa nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời như hoa xuân của cô đột nhiên bị bi thương, thống khổ chiếm lấy, không ngừng làm cho người ta chờ mong!

Lý Lương Công, Đoàn Đại Lâm liếc nhau, trong lòng có suy nghĩ.

Nhân phẩm của Tiểu Mạn và đội trưởng, bọn họ đương nhiên tin tưởng, Tiểu Mạn nói thi đậu, vậy nhất định là thi đậu.



Nhưng có biện pháp gì, nghe ý tứ trong lời nói của đối phương, cục ngoại thương người ta đã sớm được chào hỏi, kẹp tóc, bên này cũng giúp đỡ xử lý.

Quý Mặc Nhã đẩy Tiểu Mạn xuống ổ heo rừng, không nói nhân chứng không có nhân chứng, chỉ dựa vào tên trên thư thông báo, người ta đã có rất nhiều phương pháp đối phó.

Một câu, sợ Tiểu Mạn xé bản thông báo của cô ta, trong lòng nóng nảy, lỡ tay đẩy mà thôi.

Người không sao, nhiều lắm cũng phải bồi thường tiền thuốc men.

Ông cụ nắm tay điện thoại, càng nắm càng chặt. Một lúc lâu sau, đặt ở bên tai, cực kỳ bình thản nói: "Dương Ngọc Liên, bắt nạt người bắt nạt đến trên đầu con gái, có phải rất có cảm giác thành tựu hay không? ”

"Cha..."

“Đừng, không làm nổi!”

Đối diện trầm mặc một lát, "Con có việc muốn nói với ngài," Sợ lão gia tử không đồng ý, bà vội vàng thêm một câu, "Có liên quan đến Tiểu Mạn. ”

Lửa giận trong lòng lão gia tử rốt cuộc áp chế không được, đột nhiên quát: "Cô còn có mặt mũi nói tới Tiểu Mạn! ”

"Cha. Anh trai con chết rồi, nhảy lầu chết! ”

Ông lão sửng sốt, thất thanh kêu lên: "Làm sao có thể? ”

Thằng nhóc kia năm nay chưa tới 50 tuổi!

"Bị người ta tố cáo có quan hệ ở nước ngoài." Dương Ngọc Liên nghẹn lại nói, "Cha, liên lụy xuống, Tiểu Mạn..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.