Cước bộ Lý Mạn chỉ hơi dừng lại, đẩy xe mang bánh tiếp tục tiến về phía trước.
"Tiểu Mạn," Hà Thiệu Huy đi sát vài bước, đuổi theo nói, "Chờ tôi đến bộ đội sẽ gửi thư cho cô, muốn cái gì cô nói với tôi, tôi mua gửi cho cô. Công việc ba tôi bận rộn, người của ông ấy cũng không có ánh mắt gì, chọn đồ cho tới bây giờ chỉ xem độ thực dụng, cũng không nhìn xem tốt hay không, mua đồ không nhất định phù hợp với ý thích của cô.”
Bệnh thần tinh!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Mạn cứng nhắc, đứng lại, tức giận nói: "Tôi không tay không chân à, ăn dùng cái gì, không biết tự mình mua hay sao. Ai hiếm lạ đồ của anh chứ? Còn nữa, anh dựa vào cái gì mà không cho tôi liên lạc với bác Hà?”
Nói rất dễ nghe, còn không phải sợ cô quấy rầy sự bình tĩnh trong nhà anh ta à.
Tuy rằng cô cũng không muốn viết thư cho Hà Chí Minh, nhưng viết hay không viết là chuyện của cô, Hà Thiệu Huy có tư cách gì mà ngăn cản?
"Không phải không cho cô viết thư cho ba tôi, ngày lễ tết viết thư hỏi thăm vài câu cũng rất tốt. Muốn gì, để tôi mua, tôi làm lính ở biên giới, gần hơn, gửi thư cũng thuận tiện.”
Xem những lời vừa rồi trở thành gió bên tai, nghe không hiểu à!
Nói giống như mình rời xa cha con bọn họ, sẽ không có ăn, không có mặc vậy.
Đúng vậy, hàng năm Hà Chí Minh đều gửi cho Tiểu Mạn Nhi tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nguoi-chong-thanh-nien-tri-thuc-cua-toi-la-tuong-quan-xuyen-toi-tu-co-dai/2603406/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.