Chu Mục Dã một tay khiêng bàn nhỏ, một tay còn xách theo túi xách Tô Đào mang tới đây, Tô Đào đi theo ở phía sau, nhìn bóng dáng cao lớn dày rộng, khóe miệng ngăn không được cong lên, thật cường tráng! Một người đàn ông!
Cố Thúy Anh cầm ghế cấy mạ đưa cho Chu Mục Lâu: “Con đi theo nhà bọn họ nhìn xem, xem trong nhà nó là dạng gì, trở về hội báo với mẹ.”
Chu Mục Lâu cầm ghế cấy mạ vèo mà một cái xông ra ngoài.
Chu Mục Dã khiêng đồ vật, đi đường đều không thở dốc, đi đến nhà mới, liền nhìn đến đại phòng ba gian gạch đỏ ngói đen kia, sân được thu dọn đến sạch sẽ, trong sân có một cây bạch quả, lúc này lá cây rớt hết, nhà bếp phía nam có hai gian chuồng heo, bên trong không nuôi gia súc, đến lúc đó có thể bỏ chút cỏ khô vào, thời điểm trời đổ tuyết không đến mức bếp không cháy.
Tô Đào mở cửa, giống như hiến vật quý giới thiệu cho anh: “Anh xem, nơi này có cái tủ chén, phía trên để chén, phía dưới có thể để chút tạp vật, phía đông trong phòng có cái đấu tủ, còn có cái rương lớn, đủ để bỏ quần áo hai chúng ta, cái bàn này liền đặt ở phía dưới cửa sổ phòng, để chút đồ của em, thời điểm mùa hè có thể dọn ra, chúng ta ở trong sân ăn cơm.”
Lời cô nói vô cùng đơn giản, lại làm Chu Mục Dã rung động, mùa hè, gió lạnh từ đầu hẻm thổi vào, không trung xanh thẳm, lá bạch quả xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-ngot-ngao/2524109/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.