Từ chuyện anh đưa nón lá cho lão đội trưởng là có thể nhìn ra được cách đối nhân xử thế của anh rồi.
Tô Tình không hỏi gì thêm về chuyện này nữa nhưng canh gừng phải dự trữ sẵn cho anh mới được.
Vệ Thế Quốc định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ ngồi nhìn mưa.
Tô Tình không vội làm sủi cảo, nhìn trời mà nói: "Cơn mưa này sợ là không tạnh ngay đâu đúng không?""Không sao, còn chưa đến mùa thu hoạch.
Bây giờ trời nóng, cũng đỡ tốn công tưới nước.
" Vệ Thế Quốc nói.
Tô Tình gật đầu một cái, nói: "Trời mưa thấy mát mẻ hơn nhiều, ngồi không ở nhà cũng thấy nóng.
"Vệ Thế Quốc im lặng không nói gì.
“Uống nhanh đi, hẳn là đã nguội bớt rồi.
” Tô Tình liếc mắt nhìn sang bát canh gừng.
Vệ Thế Quốc liền uống.
Uống xong bát canh gừng cay cay ngọt ngọt, cả người cảm thấy hơi nóng, thực ra theo ý kiến của anh thì không cần nấu canh gừng bởi vì cũng chưa phải là mùa đông, trời nóng bức như này tắm mưa cũng giống như xuống sông bơi lội mà thôi.
Nhưng mà nếu cô nấu thì anh uống là được, tóm lại không cần ầm ĩ cãi nhau làm gì.
Tô Tình rất hài lòng, còn rót cho anh chút nước súc miệng, sau đó mới đi vào làm sủi cảoVệ Thế Quốc ngồi dưới mái hiên, ngắm nhìn mưa rơi, cảm nhận chút ấm áp ngắn ngủi từ người phụ nữ đang ở trong bếp nấu cơm cho anh.
Trái tim cứng rắn của anh lúc này dần tan chảy ra một chút.
Anh nghĩ sống như thế này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nang-dau-la-thanh-nien-tri-thuc/4016957/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.