“Cô ta bỏ đi được như vậy đúng là rất sung sướng, chỉ khổ đứa nhỏ Nhị Đào kia, bộ dáng tính tình còn tốt hơn mẹ với chị nó rất nhiều, cũng siêng năng tài giỏi, hằng ngày phải ở với người mẹ kia. Chắc con cũng chưa được gặp qua đâu, người nó gầy gò, vừa nhìn là biết không được ăn ngon ngủ kỹ rồi, lại phải làm việc nhiều nữa.”
Nhà có con trai với không có con trai rất khác nhau, mấy năm trước nhà họ Lý chỉ có hai cô con gái, cho dù không quá yêu thương, thì cũng không nghiêm khắc với bọn họ, dù sao cũng là máu mủ nhà mình kia mà.
Nhưng đến khi Lý Đán được sinh ra thì mọi thứ không còn được như vậy nữa, nhà họ Lý gom góp hết tài sản cho đứa con trai, ông ta đã không có năng lực gì, cũng có tuổi rồi, mấy năm trước chỉ vì chưa sinh được con trai, nên tiêu tiền như nước, chẳng bao giờ tích góp được mấy đồng.
Càng nghĩ càng thấy chỉ còn con đường bán đi đứa con gái của mình thôi.
Gia cảnh nhà mẹ đẻ của Đường Hồng Mân cũng gần giống vậy, chỉ khác là cha mẹ cô vẫn còn biết lo lắng cho cô, cũng biết thân biết phận, tìm cho cô một gia đình tốt trong thành phố, chỉ đòi mười cân gạo với hai mươi đồng làm lễ hỏi. Công bằng mà nói, Lý Nhị Đào còn đáng thương hơn vậy.
Bên đây, mẹ chồng con dâu đang nói chuyện với nhau, bên kia, nhà họ Lý chỉ cách một bức tường đang ầm ĩ hết lên.
Nhà họ Lý chỉ cảm thấy nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-my-tu-tu/1039509/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.