Thấy con gái như vậy, mẹ Đường lại cảm thấy rất yên tâm. Bà nghĩ con rể của mình đối xử với con gái mình không kém, cho nên chỉ mới tách ra một chút nó đã nhớ thương thằng bé tới vậy.
Bà vừa cảm thấy buồn cười vừa lôi kéo con gái vào phòng. Nhưng kể cả khi trong lòng đã đoán ra được vài phần, mẹ Đường vẫn nhịn không được hỏi: “Nhanh nói cho mẹ nghe, chồng và mẹ chồng của con đối đãi với con như thế nào?”
“Bọn họ rất tốt với con……” Đường Hồng Mân thu hồi ánh mắt, nhìn nhìn vào đôi tay đang nắm chặt lấy tay cô của mẹ, lại nhìn nhìn chị hai đi theo chen vào phòng, bật cười nói: “Không phải cô gái nào cũng mong muốn được gả vào trong thành sao? Với lại, con đã gả đi rồi, hai người còn lo lắng làm gì nữa chứ?”
Thấy em gái như vậy, chị hai cô tức giận trắng mắt liếc cô một cái, sau đó quay qua mẹ Đường nói: “Xem ra là chúng ta mất công lo lắng rồi mẹ ạ, con bé này sống quá thoải mái rồi.”
“Được được được…… Như vậy mẹ cũng yên tâm.” Mẹ Đường lập tức nói vài tiếng “Được”, nhưng ánh mắt bà vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt con gái mình, không nỡ rời đi.
Đường Hồng Mân cũng không nỡ y như bà. Trước kia ở trong huyện, cô nhớ thương thật sự, đặc biệt cô mới vừa gả qua, cho dù mẹ chồng coi cô như con gái ruột, nhưng dù sao nơi này cũng là một nơi xa lạ. Chính vì vậy, cô khẳng định vẫn nhớ nhà mẹ đẻ mà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-my-tu-tu/1039496/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.