“Lại đến tìm anh Tưởng à? Anh Tưởng thật đúng là may mắn quá.
” Một nam thanh niên trí thức nhìn thấy Dương Thụ Ảnh đứng ở gần ký túc xá của thanh niên trí thức thì lên tiến chọc ghẹo.
“Anh Tưởng đã có thanh niên trí thức An rồi, nếu không cô thấy mấy anh em tôi thế nào?” Có một nam thanh niên trí thức không có ý tốt hỏi.
Mặc dù mấy người họ không chán ghét Dương Thụ Ảnh, nhưng dù sao cô ta lớn lên cũng khá xinh, dù không có khả năng cưới cô nhưng có thể chơi đùa một chút cũng được.
Thụ Ảnh không để ý đến mấy người đó, cô biết chỉ cần cô đáp lại, mấy người này chỉ biết càng thêm quá đáng, mắng mấy kẻ đó cũng chẳng có tác dụng gì, bởi vì bên phía đó nhiều người hơn, hơn nữa danh tiếng của cô cũng không tốt, không ai muốn nói đỡ cho cô, cho nên tốt hơn hết là không cần để ý đến mấy người đó.
Điều quan trọng nhất bây giờ chính là lấy lại tấm bài gỗ!“Hừm, tính cách thật nhàm chán! Không bằng một nửa phần tốt của thanh niên trí thức An, chẳng trách anh Tưởng chán ghét cô.
” Có một nam thanh niên trí thức cố ý nói.
Thụ Ảnh cũng không tức giận, nhưng mà trong lòng cô âm thầm thở dài.
Mặc dù cô là người hiện đại, nhưng nghe được những lời đánh giá như vậy vẫn cảm thấy có chút khó chịu, cũng vô cùng đau đớn.
Nhưng thật sự là đau lòng thay cho nguyên chủ suốt ngày đuổi theo đằng sau của nam chính Tưởng Tĩnh Nghiễm, lại còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-my-nhan-kieu-mem/3818620/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.