Thật ra đại khái Thụ Ảnh đã đoán được vài điều, nắm chắc bảy tám phần, nhưng mà đầu bị thương, suy nghĩ khá chậm, vừa định động não là đã cảm thấy đau đầu, nhưng mà như thế thì cô lại càng muốn nghĩ, càng muốn nghĩ thì đầu giống như bị thứ gì đâm chích vậy.
Kêu một tiếng, cửa trong nhà lập tức mở ra, một bà cụ vẻ mặt hung hãn khắc nghiệt khoảng chừng 50 tuổi bước ra, vừa thấy Thụ Ảnh đứng ở cửa, thì lại càng hung dữ hơn.
“Đã trễ thế này, còn biết về sao, bà còn tưởng rằng cháu quên luôn cả địa chỉ nhà rồi….
.
” Bà cụ cứ nói hoài nói mãi, Thụ Ảnh cứ như thế bị té xỉu trước mặt bà, trước khi té xỉu, trong đồng tử là khuôn mặt đầy khiếp sợ kinh hách của bà cụ.
Thụ Ảnh không hề hay biết khi cô được người khác bế đặt lên giường, hình như nghe thấy có người đang kêu khóc bên tai, nhưng mà có một đoạn ký ức với dung lượng cực lớn rót vào đầu cô, vừa quen thuộc lại xa lạ, làm cô không rảnh quan tâm, cứ như thế cô tiếp nhận tất cả ký ức của nguyên chủ.
*Tuy rằng nguyên chủ sinh ra ở một gia đình nông thôn bình thường, lại được lớn lên trong sự nuông chiều, không phải đi làm từ khi còn nhỏ, còn được người trong gia đình cung phụng cho đi học đến hết cấp trung học, dẫn đến việc tăng thêm gánh nặng trong gia đình, vì chuyện này mà nhóm chị dâu của nguyên chủ nảy sinh không ít oán giận.
Phải biết rằng thời buổi này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-my-nhan-kieu-mem/3818615/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.