Cô ta nhìn gương mặt người nằm trên mặt đất đã trở nên quái dị.Đã thế này rồi xem cô làm sao còn mặt dày mày dạn đi câu dẫn anh Tưởng!Thụ Ảnh tỉnh lại, cô vừa mở mắt ra thì trước mắt đã nhìn thấy một cái bóng đen xì ngồi xổm trước mặt mình, có thể cảm nhận được từng cơn gió lạnh buốt, u ám từ bên ngoài.
Cô bị dọa cho giật mình, suýt nữa đã hô lên “quỷ” và nhanh chóng lăn sang một bên.“Thụ Ảnh, cậu tỉnh rồi, làm tớ to chết mất.” Bóng dáng này dừng lại, lập tức chạy đến, giọng nói còn mang theo vẻ nghẹn ngào, yếu đuối.Thụ Ảnh tập trung nhìn, lúc này mới thấy rõ người chạy đến là một cô gái trẻ tuổi hiền hòa.
Dường như là người quen của nguyên chủ.
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng không biết có phải do ảo giác hay không mà cô luôn cảm giác bản thân đã nghe thấy vẻ buồn bực của người nói.Thụ Ảnh cũng không xem ảo giác này của mình là gì, bên ngoài cô vẫn cố giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng lại là một trận hoảng sợ mờ mịt.Thế này là cô đã xuyên qua rồi sao?”Thế nhưng cô đã xuyên đến đây thế nào? Sao cô không hề có chút trí nhớ nào thế này?“Thụ Ảnh, sao cậu lại ngơ ngác như vậy?” Cô gái kia nhìn thấy Thụ Ảnh đã tỉnh lại thì nín khóc và mỉm cười, trên mặt cô ta là nụ cười hiền hòa như nước, nhìn Thụ Ảnh nửa ngày mà không trả lời nên hiện đầy vẻ lo lắng trên mặt, một tay quơ qua quơ lại trước mắt Thụ Ảnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-my-nhan-kieu-mem/3818605/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.