Tiếp theo, không để ý đến cô ta, mà nhìn về phía Tưởng Tú Trân: “Chị dâu cả, chúng ta về nhà có được không ạ?”
Người nhà của cô, trước nay cô đều không cần phải lo lắng, đây là hiểu biết và tín nhiệm cơ bản nhất của hai bên.
“Được, đi thôi, bây giờ trở về, buổi sáng lúc ra ngoài, mẹ nói đã làm bánh trôi hấp nhân đậu mà em thích nhất đấy!”
Hai người cứ như vậy mà cùng nhau rời khỏi.
Giang Mẫn Vân hoàn toàn trợn tròn mắt, sao các cô ấy lại thế này vậy chứ? Tại sao các cô ấy không lo lắng một chút nào thế?
***
Ngưỡng cửa nhà họ Giang.
Mẹ Khương dẫn đầu cùng với mười mấy người đầu trọc nhà họ Khương vây quanh lại.
“Giang Đức Bảo, cậu lăn ra đây cho tôi!”
Giang Đức Bảo là cha của Giang Mẫn Vân, hắn ta là một người có trí thức, vừa nghe thấy bên ngoài kêu gọi, tức khắc chống quải trượng(*) đi ra.
[Chú thích: (*) Quải trượng: cây gậy chống của người già.]
Vừa nhìn thấy mười mấy người đầu trọc nhà họ Khương, cùng với mẹ Khương dẫn đầu, tức khắc kinh ngạc: “Mẹ nuôi, có chuyện gì vậy ạ?”
Hắn ta xưng hô theo vợ mình Tưởng Lệ Hồng.
“Tôi có chuyện gì sao? Nhà họ Giang mấy người làm chuyện gì, mấy người không biết sao?”
Mẹ Khương chống nạnh chửi bậy: “Giang Đức Bảo, lúc trước các cậu trú lại ở đại đội Ma Bàn chúng tôi, cả nhà chúng tôi đều bầu phiếu đồng ý cho cậu, tôi không mong cậu đền đáp gì cả, nhưng các người cũng không thể thiếu đạo đức như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-me-ke-xinh-dep/3871535/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.