“Con nói này, mẹ nuôi, mẹ cũng đừng đợi nữa, có đợi nữa cũng không có ích gì.”
Người mở miệng chính là Tưởng Lệ Hồng - mẹ kế của Giang Mẫn Vân, cô ta và Tưởng Tú Trân là hai chị em.
Có điều, Tưởng Lệ Hồng có vận số tốt, cứu được một lão lãnh đạo, sau đó đi theo đến thủ đô.
Ngay sau đó được gả cho cha của Giang Mẫn Vân làm mẹ kế.
Chỉ là cuộc sống của cô ta không được may mắn cho lắm, sau lại nghe được tin tức khẩn cấp. Cô ta dứt khoát liên hệ với người nhà mẹ đẻ, cả nhà cùng nhau đi theo từ thủ đô trở về đội Ma Bàn cắm rễ lánh nạn ở đây.
Lúc này, Tưởng Lệ Hồng thốt ra lời này, không thể ngờ rằng đã chọc vào vảy ngược của mẹ Khương.
Bà lập tức cau mày trừng mắt, nổi giận đùng đùng: “Cô đang nói quàng nói bậy gì đấy? Bộ dạng của Thư Lan nhà chúng tôi đẹp, lại hiểu biết chữ nghĩa, đối phương ngoại trừ coi trọng Thư Lan nhà chúng tôi ra, còn có thể nhìn trúng ai nữa?”
Tưởng Lệ Hồng vừa nghe lời này đã cười, cô ta nhịn không được, nói: “Mẹ nuôi, lời này của mẹ không đúng rồi nha, Mẫn Vân nhà chúng con còn ưu tú hơn nhà hai người nhiều!”
Sau khi cô ta thốt ra lời này, các xã viên khác trong đại đội cũng kinh ngạc theo: “Lệ Hồng, cô là có ý gì đây?”
Thấy mọi người đều hỏi đến mình, Tưởng Lệ Hồng nhịn không được mà bắt chéo chân, cắn hạt dưa: “Vậy còn không dễ hiểu nữa sao, phó xưởng trưởng kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-me-ke-xinh-dep/3871531/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.