Khương Thư Lan ngẩng đầu nhìn qua, một đôi mắt long lanh, người kia bị nhìn đến cả người đều không dễ chịu. 
Người thảo luận ban đầu bị cô nhìn thì có chút lúng túng, nhất thời lập tức giải tán. 
Khương Thư Lan mặc kệ bọn họ, đếm bậc thang, đi từng bước đến lầu hai, cô có chút khẩn trương, cúi đầu không thấy được người vội vã bước từ phía trên xuống, vì vậy liền đụng vào người trước mặt. 
Chum trà tráng men trong tay đối phương vừa vặn rơi vãi lên áo bông mới mà cô đặc biệt thay. 
“Thực xin lỗi, hay là cô đến văn phòng cùng tôi, tôi đổi quần áo cho cô nhé?” Đồng chí nữ có khuôn mặt nhỏ dài và mái tóc ngắn đang xin lỗi. 
Khương Thư Lan cúi đầu nhìn bộ quần áo bị ướt một mảnh, lại nhìn thoáng qua đồng chí nữ không quen biết, cô lắc đầu: “Bỏ đi, không cần đâu.” 
Dừng một chút, cô để ý hỏi một câu: “Cô là thanh niên trí thức đến xem mắt sao?” 
Đối phương rõ ràng sửng sốt, chần chờ một lát mới gật đầu. 
Khương Thư Lan nhíu mày: “Vậy cô còn chưa quen thuộc với nơi này bằng tôi, tôi tự mình đi đổi là được rồi, không cần cô dẫn đường đâu.” 
Nữ thanh niên trí thức nói một tiếng xin lỗi, hoảng loạn rời đi như là bị sói đuổi. 
Khương Thư Lan nhìn theo bóng dáng hoảng loạn rời đi của cô ta, theo bản năng mà ghi nhớ bộ dạng của đối phương, ngay sau đó ngựa quen đường cũ đến phòng trực ban của bộ phận đại đội, tẩy rửa một phen. 
Lúc này mới quay trở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-me-ke-xinh-dep/247019/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.