Tống Vệ Quốc lập tức đuổi theo vội vàng hô lên với bóng dáng cao ngất đang dần dần đi xa kia: “Đối tượng xem mắt của cậu tên là Giang Mẫn Vân, Giang Mẫn Vân đấy, cậu có nghe được hay không?”
Tống Vệ Quốc không nhịn được nói thầm một câu: không biết sao cái tên này nghe quen thế nhỉ?
Chu Trung Phong đã đi xa, không hề có câu trả lời nào cả.
Tống Vệ Quốc nói thầm, rốt cuộc là nghe thấy, hay là không nghe thấy đây?
Quên đi! Đã trưởng thành rồi, chẳng lẽ còn nhầm được đối tượng xem mắt ư?
........
Trên giường đất của nhà họ Khương tại đại đội Ma Bàn thuộc công xã Hồng Tinh, trong nhà từ trước đến nay vẫn luôn náo nhiệt, giờ phút này lại là một khung cảnh tĩnh mịch.
“Em gái đi xem mắt, có phải lại không thành công hay không?”
“Tôi biết ngay mà.”
“Hôm nay nhà họ Trịnh lại đến nhà thúc giục.”
Lời này vừa dứt, toàn bộ mọi thứ trong phòng ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
“Trịnh Hướng Đông bảo người truyền lời, trừ hắn ta ra, không ai dám cưới em gái nhỏ nhà chúng ta.”
“Bảo với em gái nhỏ nhà chúng ta, nhân lúc còn sớm chuẩn bị một chút chờ gả cho hắn ta đi.”
“Tên khốn khiếp!” Anh ba nhà họ Khương nhịn không được, đứng lên nói: “Con đi chém chết cái thứ chó đó!”
“Thằng ba, ngồi xuống, em quên vì sao công điểm của em mất hết rồi ư?”
Rõ ràng là làm việc giống nhau, nhân viên ghi điểm và kế toán của đội bới móc anh ba nhà họ Khương làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-me-ke-xinh-dep/247016/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.