Chương trước
Chương sau
Cả ngày nay Ninh Hương ngoài việc cặm cụi thêu thùa, các chuyện khác không quản gì. Người khác ở sau lưng nghị luận cô, cha mẹ đẻ có tìm cô không, mẹ chồng và ba đứa con hai ngày nay sống thế nào, cô hoàn toàn không để ý không quan tâm.
Đến trưa, khi các thợ thêu khác rời khỏi trạm thêu về nhà ăn cơm, cô một mình trở về phòng nhân giống, như thường lệ nấu một chút cháo lấp đầy bụng, sau đó lấy quyển sách giáo khoa mà Lâm Kiến Đông cho mượn đem ra đọc. Không có giấy bút, cô đành cầm cành cây viết chữ lên nền đất.
Cho dù như thế nào, ở kiếp này cô không thể làm một người mù chữ không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc. Cô không chỉ muốn học viết được toàn bộ nét chữ, còn phải dành thời gian đọc sách, đem tất cả những gì cô học được vận dụng vào trong đời sống, trau dồi bản thân.
Chiều tối quay về phòng nhân giống từ trạm thêu, cô vẫn nhân lúc trời chưa tối hẳn, mượn ánh sáng lờ mờ của hoàng hôn để học chữ, giải thêm một vài đề bài.
***
Thời gian ăn tối, bàn ăn của nhà họ Ninh.
Sắc mặt của Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đều không tốt đẹp gì, dáng vẻ như đang nhẫn nhịn cơn tức giận. Ninh Ba Ninh Dương ngơ ngác, giống như biết được điều gì, lại giống như cái gì cũng không hiểu, nhìn Hồ Tú Liên, hỏi: “Mẹ, chị cả không về nữa ạ?”
Ninh Lan nhớ lại tối qua Ninh Kim Sinh tát Ninh Ba một bạt tai, lập tức nhìn về phía Ninh Kim Sinh một cái. Toàn bộ cảm xúc của Ninh Kim Sinh đều treo trên mặt, mở miệng nói: “Không về thì thôi! Càng lớn lại càng trẻ con, trưởng thành rồi mà lại không hiểu chuyện.”
Hồ Tú Liên gắp miếng dưa muối nhét vào miệng nhai, càng nhai càng thấy mặn, càng mặn càng thấy tức, một lát sau nói: “Ông nói xem, Kiến Đông cũng thế, nó ở đây lo chuyện bao đồng làm gì? Nhường phòng nhân giống cho A Hương ở, nó cố tình chứ gì?”
Ninh Lan lúc này lại nhìn về phía Hồ Tú Liên, nhỏ giọng nói: “Thật sự để chị lang thang bên ngoài ạ?”
Biểu cảm của Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên sau khi nghe Ninh Lan nói xong dần dần cương cứng lại, trong lòng lập tức tán đồng suy nghĩ của cô. Ninh Hương đúng thật là kiểu hoặc là nói gì cũng đáp ứng, hoặc là một khi đã hạ quyết tâm thì sẽ không chịu quay đầu.
Ninh Kim Sinh hít một hơi, “Nếu nó mà dám ly hôn, thì tôi cũng dám từ quan hệ với nó, Ninh Kim Sinh tôi coi như chưa từng nuôi đứa con gái này. Nó làm mất mặt nó cũng đừng dây lên người tôi, người ta lại nói tôi không biết dạy con gái.”
Hồ Tú Liên vốn dĩ không muốn đem chuyện làm đến mức này, miệng nhai nốt miếng cơm, nói: “Để xem đã, nếu không ổn chúng ta đi đến nhà họ Giang xin lỗi trước, sau đó lại dần dần khuyên A Hương quay về.”
Ninh Kim Sinh vừa tức vừa phiền: “Ôm rơm nặng bụng!”
***

Nhà họ Giang, đại đội Cam Hà.
Lý Quế Mai khom lưng bưng cơm lên bàn, Giang Hân vừa hay tìm được Giang Ngạn Giang Nguyên về nhà ăn cơm. Hai ngày không có người mẹ kế đáng ghét ấy quản, ba đứa trẻ bụi bám đầy người, nhất là Giang Hân, hai bím tóc cứ như bị chó gặm vậy.
Giang Ngạn Giang Nguyên đến cả tay cũng không chịu rửa, trực tiếp ngồi xuống bàn, cầm bát đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Đi học một buổi, lại lêu lổng ở bên ngoài một vòng, quả thật đói đến mức hoa cả mắt, nhưng khi cơm nhét vào miệng, sắc mặt hai anh em chúng nó đều đồng bộ đổi màu. Giang Nguyên trong miệng ngậm cơm, cau mặt nói: “Bà ơi, cơm lại không chín rồi.”
Lý Quế Mai ngồi xuống ăn một miếng, nồi cơm này đúng là lại sống rồi. Bà nuốt miếng cơm sống trong miệng xuống, nói với Giang Ngạn Giang Nguyên và Giang Hân, nói: “Không chín cũng ăn được, mau ăn đi.”
Giang Hân ăn một miếng cơm sống, lại ăn một miếng rau không có vị gì, nhìn về phía Lý Quế Mai nhỏ giọng nói: “Vẫn là người đàn bà xấu xa đó nấu cơm ngon hơn, cô ta chừng nào mới quay về chứ?”
Nhắc đến người đàn bà xấu xa, Giang Ngạn Giang Nguyên cũng trở nên phấn chấn: “Đúng rồi đấy, cha cưới cô ta về không phải là để nấu cơm giặt giũ sao? Cô ta dựa vào đâu nói chạy là chạy? Quay về đánh gãy chân cô ta!”
Lý Quế Lâm cũng không muốn bát cơm nửa sống nửa chín của mình nấu nữa, vốn dĩ bà nấu ăn không ngon, từ khi có con dâu hầu hạ, lại càng không động đến bếp núc.
Vừa phí sức lại nấu không ngon, bà tức giận nói: “Thế mới nói mẹ kế độc ác, nếu như mẹ ruột các cháu còn sống, nó nỡ bỏ các cháu ở nhà không quản, tự mình chạy về nhà mẹ đẻ hai ngày không chịu về sao?”
Giang Hân đáp lại lời của Lý Quế Mai: “Mẹ kế là mụ đàn bà độc ác!”
Lý Quế Mai nói: “Quay về cô ta không xong đâu.”
***
Tối nay Ninh Hương đương nhiên không quay về, Lý Quế Mai tắm cho ba đứa trẻ rồi đi ngủ, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, lại nấu bữa sáng, cho Giang Ngạn Giang Nguyên đi học, Giang Hân thì ở bên cạnh để tiện trông nom.
Sau khi Giang Ngạn và Giang Nguyên đi học, bà đưa Giang Hân đến bờ sông giặt quần áo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.