Đợi bọn họ đi xa rồi, nhân viên đó mới nói với người bên cạnh: “Đồng chí nữ này thật thích cười, con người cũng dễ ở chung lại còn biết lo liệu mọi việc, sẽ không phải là cô vợ mới cưới của chủ nhiệm Hàn đấy chứ?”
Dì phụ trách bán rau ở bên cạnh nói: “Chưa từng nghe nói chủ nhiệm Hàn sắp lấy vợ thì phải? Đây không phải là người thân họ hàng gì của nhà bọn họ đấy chứ?”
Nhân viên kia lắc đầu bảo: “Cho dù có phải hay không thì cũng dễ ở chung hơn người trước đó của cậu ấy rất nhiều. Đúng rồi, đứa nhỏ mà đoàn trưởng Hàn vừa ôm đó là Cơm Nắm sao? Sao thoạt nhìn còn nhỏ hơn cả lúc trước vậy? Tôi nhớ cũng năm tuổi rồi cơ mà, sao nhìn còn nhỏ hơn cả Cá Nhỏ nhà đoàn trưởng Triệu vậy?”
Dì bán rau lắc đầu: “Ai biết, không phải trẻ con nhà mình thì không biết đau lòng, đưa cho người không có lương tâm chăm có ép khô cũng không nói lý được, con phải chăm bên cạnh mình mới yên tâm được.”
Nhân viên đáp: “Ai nói không phải chứ, theo tôi thấy thì đồng chí nữ này rất không tồi.”
…
Trước đây Cơm Nắm cũng rất ít có cơ hội tới hợp tác xã tiêu thụ, Bánh Đậu càng khỏi cần phải nói, đây là lần đầu tiên cậu bé tới đây, nhìn thấy gì cũng cảm thấy mới mẻ, đôi mắt trong veo sáng ngời đảo nhanh như bi.
Tô Tiếu Tiếu mua không ít đồ, lương thực chính gồm có gạo, bột mì, khoai tây khoai sọ, khoai lang, còn thêm mấy sản phẩm bổ sung dinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-me-ke-nuoi-con/1006724/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.