Chương trước
Chương sau
Hàn Thành sững sờ, từ sau khi mình kết hôn sinh con, đồ tốt trong nhà đều là nhường cho vợ và con, người vợ đã mất sẽ không quan tâm anh có ăn no mặc ấm hay không mà bản thân anh cũng không sao cả, từ lúc anh có trí nhớ cho đến nay chưa từng có người nào gắp thức ăn cho anh, từng hỏi anh có mặc ấm hay không?
Cơm Nắm nhỏ thông minh vô cùng tinh ý, cậu bé ngậm thịt kho tàu bảo: “Mẹ nói nhà chúng ta là gia đình dân chủ, đồ tốt trong nhà mọi người cùng nhau chia sẻ, ai cũng có phần nên cha ăn đi .”
Cơm Nắm nói xong cũng gắp một miếng thịt vào bát của Hàn Thành. Bản thân mình cũng không để ý một câu “mẹ” được thốt ra tự nhiên như vậy.
Hàn Thành trăm mối cảm xúc đan xen, xoa đầu con trai mình: “Được, cả nhà cùng ăn.”
Lấy được người vợ này thật tốt.
Tô Tiếu Tiếu cắn một miếng thịt ba chỉ mà kiếp trước không thể gặp được, hạnh phúc đến híp nửa mắt lại, thịt ở thời đại này thật sự quá ngon, có béo lên năm cân cô cũng chịu, cô hỏi Hàn Thành: “Hàn Thành, sau này mỗi ngày nhà chúng ta sẽ có ít nhất có một món ăn mặn, anh không phản đối chứ?”
Hàn Thành lắc đầu: “Việc trong nhà em quyết định là được.”
Sau khi bọn họ ăn cơm xong thì Bánh Đậu nhỏ cũng dậy, Tô Tiếu Tiếu muốn dạy cậu bé tự mình ăn cơm nên tìm cái áo cũ tồi tàn đến không thể mặc được nữa của Hàn Thành làm cái yếm quấn quanh cổ cậu bé, rồi lại cắt vụn thịt kho tàu và rau thật nhỏ rắc lên cơm, cho cậu bé cái muỗng nhỏ để tự cậu bé ngồi trên ghế xúc cơm ăn.
Mới đầu đứa nhỏ còn mang vẻ mặt mơ hồ, cho tới bây giờ đều là anh hai đút cơm cho, mình tự ăn cũng là dùng tay cầm, cậu bé vẫn chưa dùng qua muỗng bao giờ.
Tô Tiếu Tiếu không ngại phiền hà làm mẫu thị phạm cho cậu bé nhiều lần, đứa nhỏ học rất nhanh, cầm muỗng xúc rồi lại xúc, cơm văng vãi trên vãi dưới lên bàn gỗ nhỏ mới đưa được một miếng vào trong miệng, còn nhìn Tô Tiếu Tiếu đợi được khen ngợi.
Tô Tiếu Tiếu vỗ tay: “Bé cưng giỏi quá!”
Bánh Đậu nhỏ cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên.
Đứa trẻ vẫn luôn ngây ngô không có biểu cảm gì, nhìn cái răng sữa nhỏ trắng tinh của cậu bé, trái tim của bà mẹ già Tô Tiếu Tiếu cũng sắp tan chảy, chỉ hận không thể ôm cậu bé thơm lấy thơm để, nụ cười của trẻ con nhân loại thật quá có sức chữa lành!

Đáng tiếc Bánh Đậu nhỏ bị thương một tay nên không thuận tiện cho lắm, Tô Tiếu Tiếu nói với cậu bé bây giờ học biết trước, đợi tay khỏi rồi có thể tự mình ăn cơm.
Bánh Đậu nhỏ cái hiểu cái không, ngoan ngoãn đợi Tô Tiếu Tiếu đút cơm, còn cẩn thận nhặt cơm rơi trên bàn gỗ nhỏ bỏ vào miệng.
Thời buổi này nuôi trẻ rất dễ, vật chất khan hiếm, có thể ăn nó đã là chuyện hạnh phúc, trẻ con cũng biết thức ăn quý giá nên không tồn tại vấn đề đút cơm khó khăn đó.
Tô Tiếu Tiếu ở bên này đút xong cho Bánh Đậu nhỏ thì Hàn Thành và Cơm Nắm cũng đã dọn vệ sinh phòng bếp xong.
Ngay cả đứa nhỏ mới lớn có chút như Cơm Nắm cũng thật sự giúp làm được không ít việc, Tô Tiếu Tiếu vốn còn nghĩ cậu bé không làm loạn đã tốt lắm rồi.
Cô làm việc thật sự rất bình thường, việc vệ sinh trong nhà ở kiếp trước đều là mời dì giúp việc tới làm, cô không thể không cảm thán phẩm chất tốt đẹp của đàn ông ở thời đại này thật sự rất nhiều, còn là tính từ trẻ nhỏ trở đi.
“Hàn Thành, chúng ta vẫn phải đi tới chợ buôn bán và hợp tác xã tiêu thụ chuẩn bị đồ nữa, lúc này còn thịt không?”
Lời này của Tô Tiếu Tiếu đúng thật là hỏi khó Hàn Thành, anh thật sự không đi chợ nhiều cho lắm, khi mẹ của Cơm Nắm còn sống có kêu em gái của cô ấy qua đây giúp chăm cháu, những chuyện này trên cơ bản đều là hai chị em bọn họ tự quyết định, anh cũng không quan tâm nhiều cho lắm, thi thoảng đi một chuyến cũng là đi trước khi về bộ đội vào buổi sáng.
Hàn Thành lắc đầu: “Anh không biết, đi xem trước rồi lại nói sau.”
Tô Tiếu Tiếu mang theo phiếu lương và tiền, còn Hàn Thành đeo một cái sọt lớn, muốn thả Bánh Đậu nhỏ vào trong nhưng Tô Tiếu Tiếu lắc đầu rồi bế Bánh Đậu nhỏ lên: “Em bế trước, mệt rồi nói sau.”
Cơm Nắm năm tuổi có thể tự mình đi đường nhưng cậu bé bị thương ở chân, Tô Tiếu Tiếu kêu Hàn Thành bế để tránh cho bị thương lại, sau đó một nhà bốn người chậm rãi chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn.
Vừa mới đóng được cửa sân, đã thấy một nữ đồng chí cũng trạc tuổi Tô Tiếu Tiếu, ăn mặc giống kiểu phụ nữ trẻ, đồ trên người là sợi tổng hợp hình hoa nhí, từ xa gọi một câu: “Anh rể!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.