Lời này đương nhiên bà ta sẽ không nói ngay trước mặt người ta mà lại cười phụ họa, bảo: “Tôi biết Tiếu Tiếu nhà chúng ta điều kiện tốt ánh mắt lại cao, đi học làm văn năm nào cũng thi đứng nhất, nhưng nông thôn chúng ta đi học lại có ích gì? Cũng không vào được đại học, điều kiện bên nam nghe qua đúng là thiệt cho Tiếu tiếu nhà các bà, tôi cũng chỉ hỏi một câu như vậy, người ta đưa ra yêu cầu biết chữ này tôi cũng không tiện giới thiệu cho người ta một người tốt nghiệp tiểu học, đây không phải là đập bể bảng hiệu của tôi sao? Thanh niên trẻ lớn ngang Tiếu Tiếu nhà bà thật sự không có, tuổi này trên cơ bản đều đã sớm kết hôn có con cả rồi.”
Bà mai Từ hừ lạnh trong lòng, đã lớn tuổi còn đòi hỏi lắm, tuổi này cũng không phải còn lại mỗi tái giá với góa vợ hay sao?
Tô Vệ Dân vẫn luôn cúi đầu không nói gì lại ngẩng đầu hỏi một câu: “Bà nói vừa chạy vội qua hai nhà là có ý gì?”
Bà mai Từ phất tay: “Không phải tôi mới từ chỗ góa phụ Lưu ở cửa thôn qua đây sao, người ta vội về bộ đội nên vô cùng gấp, chỉ hận không hề đăng ký kết hôn luôn hôm nay để ngày mai có thể đưa đi luôn nên không có nhiều thời gian cho từng nhà xem mắt như thế, tôi đã tập trung tìm mấy nhà xem mắt một lượt, đôi bên ưng ý mới quan trọng nhất, đừng để ý mấy chuyện này.”
Tô Vệ Dân tức đến suýt thì đứng dậy vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-me-ke-nuoi-con/1006691/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.