“Anh mới là thỏ con.” Lâm Nhan liếc mắt một cái, xoa xoa một giọt nước mắt không rơi xuống, từ trong tay Tùy Sâm nhận lấy túi vải nhỏ kia, lắc lắc cổ tay, “Ăn kẹo nào, cô út mời các bạn nhỏ ăn kẹo.”
Mấy đứa nhỏ bị người lớn chặn ở trong phòng vội vàng chạy ra, vây quanh hai người.
“Cô út ơi, cô thật sự muốn đi hải đảo, vậy khi nào trở về thăm chúng cháu thế?”
“Cô út ơi, Phương Phương nhớ cô út lắm, nếu không cô ấy dẫn Phương Phương đi có được không?” Cô út sẽ chải cho cô bé một cái búi tóc nhỏ xinh đẹp, không giống như mẹ tùy tiện chải hai cái là được rồi.
“Hải đảo rất khổ sở, cô út cũng không đành lòng Phương Phương đi chịu khổ.”
Trong miệng Phương Phương ngậm một viên kẹo, “Vậy sau này mỗi ngày cháu đều ăn kẹo, trong miệng ngọt ngào sẽ không đắng.”
Lâm Nhan: “...” Đứa nhỏ này còn rất biết nói sai lệch.
Cơ mà cho dù cô bé khóc thành thỏ con cũng vô dụng, cô cũng sẽ không mang theo đứa nhỏ như vậy đến hải đảo.
Cũng không phải đi du lịch, đưa con đi cũng quá phiền phức.
Một đống kẹo mua chuộc người lớn trẻ con trong nhà, ngay cả bà Lâm cũng khó có được sắc mặt tốt, “Làm vợ người ta, về sau bớt sửa soạn xinh đẹp.”
Lâm Nhan gật đầu, ngửa đầu nhìn Tùy Sâm, “Thanh niên trí thức Tùy anh thích tôi mặt xám đầu xám hay là ăn mặc xinh đẹp sáng ngời?”
Lại là một đề tài lựa chọn.
Trong nhà hiếm khi bật bóng đèn lên, dưới ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-me-ke-nuoi-con-o-hai-dao/4173278/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.