Từ sau khi Đồng Vận sinh Mật Nha, bởi vì cô đã làm mẹ rồi nên đối với những đứa trẻ khác cũng rất trìu mến, bây giờ nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Vệ Đông như vậy, không khỏi có chút khó chịu, liền lôi kéo cậu đến đầu giường gần lò sưởi, cười nói: "Nhìn tay con này, bị đông lạnh đến nứt toác cả da luôn rồi, con mau bỏ tay vào trong chăn mền để ủ cho ấm lại.”
Tiêu Vệ Đông lại nhất định không chịu: "Thím ơi, không cần đâu, tay con dơ lắm đừng làm bẩn chăn mền của thím.”
Đồng Vận nhìn cậu kiên trì như vậy cũng không có miễn cưỡng cậu làm gì, chỉ cười nói: "Lúc nào rảnh không có chuyện gì làm thì đến chỗ này của thím chơi. Cũng có thể nhìn em gái.”
Bên này một đám trẻ con đang xúm lại ăn bánh đậu phộng nói vười vui vẻ với nhau. Tôn Lục lại ngồi nói chuyện với Đồng Vận, nói một chút chuyện này chuyện kia, trong lúc đó khó tránh khỏi nhắc đến chuyện nhà Tiêu Vệ Đông.
"Đứa nhỏ này cũng thật là tội nghiệp, mới năm sáu tuổi mà thân thể đã gầy thành cái bộ dạng này, so với những đứa trẻ khác thì lại nhỏ hơn người ta hẳn một cái đầu, suốt ngày cứ bị mẹ kế của cậu bắt làm hết việc này tới việc khác, nghe nói đến cả việc giặt tã cho em bé cũng để cậu nhóc làm.”
"Đúng thật là không dễ dàng gì. Em thấy cậu nhóc mới lớn như vậy mà đã rất hiểu chuyện rồi, tất cả chắc cũng là do bị mẹ kế thằng bé làm cho thành như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-mat-nha/1065557/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.