Khương Tri Tri ngước mắt nhìn Tôn Hiểu Nguyệt với vẻ mặt đầy hoảng sợ. Theo ký ức của nguyên chủ, người đàn ông tên Chu Tây Dã kia không chỉ có vẻ ngoài xuất chúng mà còn cực kỳ tài năng.
Ban đầu, khi nghe tin mình sẽ gả cho Chu Tây Dã, Tôn Hiểu Nguyệt cũng e lệ đồng ý, sao giờ lại đột nhiên hoảng hốt đến thế?
Tống Vãn Anh nhíu mày:
“Hiểu Nguyệt, con có biết mình đang nói gì không? Đó là Chu Tây Dã đấy, tiền đồ rộng mở, trong đại viện bao nhiêu cô gái đều muốn gả cho thằng bé.”
Tôn Hiểu Nguyệt lắc đầu:
“Mẹ, con không muốn gả cho một người xa lạ. Dù anh ấy tốt đến đâu, bọn con cũng không quen biết mà. Con thà xuống nông thôn, như vậy còn có thể thường xuyên gặp bố mẹ.”
Nói rồi, mắt cô ta đỏ hoe như muốn khóc. Trong lòng cô ta nghĩ, cô ta tuyệt đối không muốn gả cho một người đàn ông lạnh lùng, lại chẳng sống được mấy năm.
Tống Vãn Anh thấy con gái sắp khóc, vừa đau lòng vừa bất lực thở dài:
“Được rồi, nếu con đã quyết định, mẹ sẽ nói với bố con một tiếng. Xuống nông thôn cũng được, đến lúc đó bố mẹ sẽ tìm cách nhờ người chăm sóc con.”
Tôn Hiểu Nguyệt vừa khóc vừa mỉm cười:
“Mẹ, cảm ơn mẹ đã hiểu cho con.”
Tống Vãn Anh nhíu mày, lại quay sang nhìn Khương Tri Tri:
“Bố mẹ đã nói rõ với nhà họ Chu, hôn sự này không thể thay đổi được nữa. Tri Tri, con thích Chu Tây Dã,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-lam-kho/4686130/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.