Khương Tri Tri rất thẳng thắn và rõ ràng nói với Chu Tây Dã những suy nghĩ thật sự trong lòng mình. Kiếp trước, nhiệm vụ của cô gặp sự cố, cô bị cấp trên mà mình tin tưởng nhất bán đứng.
Mệt mỏi, lòng cũng đã chết!
Những ngày tháng đã qua, không muốn sống lại, cũng không muốn nhớ lại!
Chu Tây Dã nhất thời không biết phải nói gì, bây giờ, ai dám thẳng thắn nói mình thiếu lý tưởng, không có tinh thần cống hiến như vậy? Mọi người đều tranh nhau làm gương mẫu, làm lao động tiên tiến, ai mà dám nói như vậy, chỉ cần nói thế thôi là sẽ bị gắn mác là kẻ lạc hậu.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Khương Tri Tri nhìn Chu Tây Dã, cẩn thận hỏi: “Có phải suy nghĩ của tôi quá lạc hậu không?”
Chu Tây Dã lắc đầu: “Không phải, mỗi người đều có sự lựa chọn riêng.”
Trong lòng anh hơi tiếc nuối, một nhân tài tốt như vậy.
Có lẽ còn có sự tiếc nuối khác? Anh cũng không phân biệt được.
Khương Tri Tri thấy Trương Triệu và mấy người khác thỉnh thoảng nhìn qua, mỉm cười vẫy tay: “Đội trưởng Chu, anh cứ đi làm việc đi, tôi về trước.”
Cô mỉm cười, vẫy tay lần nữa rồi quay người bước đi nhanh.
Chu Tây Dã mới bước qua, người đứng cùng Trương Triệu là Tiêu Minh Lỗi, cùng nhập ngũ với Chu Tây Dã, nhưng là cán bộ chính trị, hiện giờ đang làm tham mưu tại quân khu thành phố.
Lúc này cũng tò mò hỏi: “Nữ đồng chí đó là ai?”
Chu Tây Dã trả lời rất đơn giản: “Kỹ thuật viên của thôn Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/4686798/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.