Cô nhìn đồ vật trên thớt, định làm cơm cháy thịt khô. Phải biết rằng đây là bếp đắp từ đất, nhét củi vào trong lòng bếp, lửa cháy biến cơm thành cơm cháy, rất thơm. 
Đợi đến khi Cố Vệ Cường trở về, An An đã xào bí đao, còn có cải thảo chua cay. Dấm được lấy từ siêu thị, ớt cay thì lấy từ cửa sổ phòng phía tây, chỉ cần hai ba quả là đã đủ cay rồi. 
Lúc này, cơm cháy thịt khô trong nồi đã sắp chín, Tùng Tùng ngồi trước nơi để củi, lửa cháy hừng hực bên trong lòng bếp, chiếu vào làm khuôn mặt nhỏ của cậu bé đỏ bừng. Cậu bé không ngừng nuốt nước bọt, giương cổ, thúc giục: “Chị, khi nào cơm cháy thịt khô mới chín?” 
An An lau mồ hôi, mở nắp gỗ trên nồi, chỉ chừa ra một khe hở. Cô nhìn thoáng qua: “Còn phải đợi vài phút nữa. Tùng Tùng, em giảm nhỏ lửa lại cho chị, lúc này cơm đang chuyển thành cơm cháy.” Đừng nói, An An chỉ mở ra một chút, mà mùi hương trong nồi đã bay ra. Cố Vệ Cường cầm theo một con gà, ngửi được hương thơm này, thậm chí ông còn nghĩ có phải gà này còn không thơm bằng thịt khô do con gái ông làm hay không. 
Ông đẩy cánh cửa nhỏ ra, đặt gà đã được làm sạch lên thớt, hỏi: “An An, con nấu gì đấy? Thơm như vậy, cha đứng ở cửa cũng ngửi thấy.” 
An An quay đầu lại thì nhìn thấy gà trên tay của cha mình, mắt cô sáng lên: “Còn thiếu canh gà mái già nữa!” 
“Tối nay chúng ta ăn cơm cháy thịt khô, canh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-kieu-kieu-nu/472833/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.