"Sống với thằng Hai á? Với cái tính tình xấu xa, luôn lười biếng trốn việc của vợ thằng Hai, ông cho là nó sẽ bưng trà rót nước phụng dưỡng ông à? Mơ đẹp thật đấy!" Chu Ái Cúc nghĩ gì nói đó: "Bây giờ tôi vẫn còn làm việc được, tôi tự làm tự ăn. Nếu ngày nào đó tôi không động đậy được nữa... Thằng Tư, mẹ hỏi con, con có nguyện ý nuôi giống bà già vô dụng là mẹ không?"
Cố Vệ Cường cười đáp: "Mẹ, hay bây giờ mẹ đến sống cùng con luôn đi. An An với Tùng Tùng không có mẹ, chỉ có thể nhờ bà nội chỉ dạy nhiều hơn."
Cố An An và Cố Tùng Tùng cũng chạy đến ôm đùi Chu Ái Cúc, đồng thanh nói: "Bà, chúng cháu sẽ nuôi bà."
Lời này khiến lòng Chu Ái Cúc thoải mái, nhưng bà cụ vẫn khoát tay: "Nếu mẹ sống với thằng Tư không chừng người có tâm sẽ nghĩ là mẹ đây vẫn luôn lén trợ cấp cho nhà thằng Tư, cảm thấy mẹ đối xử bất công. Mẹ sống một mình cũng tốt, nếu các con có đứa nào rảnh, thì thường xuyên đến thăm mẹ là được."
Ba chữ "người có tâm" này đang ám chỉ ai? Tất nhiên là Vương Đại Anh.
Vương Đại Anh đứng một góc không dám hé răng, để mọi người tùy ý quan sát bà ta.
Cố Vệ Dân vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên nói: "Nếu mẹ muốn sống một mình, vậy phần nhà chia cho con kia con sẽ không lấy nữa, để cho mẹ ở đi." Lý Nguyệt Nga ở phía sau nghe vậy thì véo thắt lưng của ông ta, ông ta quay đầu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-kieu-kieu-nu/472826/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.