“Anh không có tiền đồ nhưng vợ anh có tiền đồ.
”Lăng Quốc Đống vẫn giữ ý kiến đó, anh ta thực sự không hiểu, cuộc sống của anh ta rất tốt đẹp, sao có nhiều người cứ phải lo lắng thay anh ta vậy.
“Vợ à, anh bất tài thì em có ghét bỏ anh không?” Lăng Quốc Đống quay đầu lại hỏi cô vợ xinh đẹp nhà mình.
“Đương nhiên là không, em thích anh như vậy.
” Vạn Kim Chi có ghét bỏ ai cũng sẽ không ghét bỏ anh ta, một người chồng đáng yêu như anh ta mà chạy mất thì cô ấy biết đi đâu mà kiếm bây giờ, cô ấy gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, rất sợ Lăng Quốc Đống sẽ không tin mình.
Người đứng bên cạnh nhìn chỉ biết thở dài ngao ngán, đặc biệt là Lăng Mỹ Lệ, cô ta thật muốn tát cho mình hai bạt tai, tự dưng lại đi giảng đạo lý với hai người ngốc, không phải người ngốc đó có bệnh mà là cô ta có bệnh.
“Cô à, khúc vải đó là ba mẹ cháu mua cho ông bà, không phải cho cô.
” Trong lòng Lăng Kiều vô cùng sảng khoái nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ mơ hồ, cô ngẩng đầu hỏi mẹ ruột: “Mẹ, có phải con lầm rồi không? Có phải là sau này Điềm Điềm tặng đồ cho mẹ con cũng có thể cướp, không phải mẹ vẫn bảo đứa bé nào làm vậy đều là trẻ hư sao?”Vạn Kim Chi rất nghiêm túc trong vấn đề giáo dục con, cô ấy cẩn thận ngẫm nghĩ lời con gái nói sau đó thành thật gật đầu: “Làm như vậy đương nhiên không phải là đứa trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-hanh-phuc-nho/1033399/chuong-43.html